Chương 125: Tiểu Đào Hoa
Lúc tới Hứa Bất Lệnh đã ném Truy Phong Mã sang một bên, cũng mặc áo đen xách kiếm, ăn vận như người giang hồ. Thấy Ninh Thanh Dạ lạnh lùng không để ý mình, hắn cũng không nhiều lời, lơ đãng nhìn gánh xiếc mãi nghệ.
Hai người đứng cùng một chỗ lại không nói lời nào, bầu không khí tự nhiên có chút là lạ.
Ninh Thanh Dạ tự thấy là mình mang Hứa Bất Lệnh đến đây, hẳn nên tận hết thân phận chủ nhà, không thể lạnh nhạt khách nhân. Sau một hồi trầm mặc, nàng cũng đảo mắt qua trên đường, thấy được một quầy hàng của tiên sinh đoán mệnh, thế là không lời tìm lời, mở miệng nói.
Hứa công tử tính mệnh lần nào chưa?
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, có chút khó hiểu hỏi.
Sao cô nương đột nhiên hỏi tới chuyện này?
Vừa nãy công tử nói"Kiếp trước năm trăm lần ngoái nhìn, mới đổi lấy kiếp này gặp thoáng qua", chẳng lẽ tiên sinh đoán mệnh từng nói qua trải nghiệm kiếp trước với ngươi?
.
Hứa Bất Lệnh nhìn Ninh Thanh Dạ thần sắc nghiêm túc xen lẫn mấy phần hiếu kỳ, khẽ cười đành chịu, bước đến quầy đoán mệnh nơi xa.
Trước kia chưa tính mệnh lần nào, cũng không biết trình độ những. bán tiên này như thế nào, vừa khéo đêm nay đi ra làm việc, hay là tính thử cát hung xem sao?Ninh Thanh Dạ cũng không biết nên làm cái gì, bèn cùng theo Hứa Bất Lệnh đi tới.
Trên đường rất nhiều người, một chiếc bàn nhỏ đặt ở bên đường, mặt trên phủ vải vàng thêu hình bát quái, hộp quẻ đặt trên bàn, bên cạnh còn cắm một chiếc phướn gọi hồn, trên phướn gọi hồn viết"Nhân duyên cát hung vô bất toán, nhạc thiên tri mệnh cố bất ưu", ăn vận còn có vẻ rất có tiên khí.
Hứa Bất Lệnh đi đến trước bàn, lại không thấy lão đạo sĩ râu bạc, phía sau bàn nhỏ là một tiểu cô nương không lớn, bím tóc hình sừng dê, mặc váy hoa, trên tay cầm mứt quả lúc ẩn lúc hiện, giọng ngây thơ kêu lên.
Tính nhân duyên, tính cát hung, gả cưới nạp thải, nhập trạch phá thổ.Vóc dáng cô nương bím tóc sừng dê rất nhỏ, ngồi trên ghế, hai chân không cách nào chạm đất, hai chiếc giày vải đung đưa giữa hư không, mắt to lộ ra mấy phần linh khí và đáng yêu.
Trẻ nít đoán mệnh thế này, tự nhiên không khách nhân tới cửa, rõ ràng là đang giúp người lớn trông quầy hàng.
Bên cạnh quầy hàng tính mệnh, một phụ nhân bao lấy khăn trùm đầu ngồi trên ghế nhỏ, một tấm vải rộng trải ra trên nền đất, lấy đá chèn bốn góc, mặt trên bày biện mười mấy chiếc áo lông da chồn, da gấu. chất lượng không tính quá tốt, khách giang hồ bình thường cũng chỉ mặc được loại này.
Phụ nhân hẳn là mẫu thân của cô nương bím tóc sừng dê, nhân khi cò kè mặc cả xong với khách hàng xong, thỉnh thoảng lại quay sang nhắc nhở mấy câu, Tiểu Đào Hoa, thành thật ngồi đấy, đừng kêu gọi lung tung, không ngượng à.
Tiểu Đào Hoa cô nương cười hì hì, lại không nghe lời, vẫn cứ lắc lư giày vẻ kêu la.
Tính nhân duyên, tính cát hung.
Hứa Bất Lệnh nhìn mà không khỏi buồn cười, vốn định chuẩn bị rời đi, lúc này lại dừng bước, đi đến ngồi xuống đối diện quầy hàng, chân thành nói, Tiểu đạo trưởng, ngươi đoán mệnh chuẩn không?
Ninh Thanh Dạ cảm thấy Hứa Bất Lệnh có chút trẻ con, xách kiếm đứng ở bên cạnh, giả bộ như không quen biết.
Trên quầy, Tiểu Đào Hoa thấy thật có khách nhân đến, lập tức không cười được nữa, chớp chớp mắt to, giấu mứt quả xuống dưới đáy bàn, len lén nhìn sang mẫu thân.
Phụ nhân chính đang dọn dẹp áo lông bị khách nhân lật qua, quay đầu nói khẽ, Cậu thanh niên, con bé này chỉ trông quầy hàng giúp thôi, làm gì biết đoán mệnh, ngươi đi tìm nhà khác đi.
Tiếng nói sảng lảng, hiển nhiên cũng là thường xuyên vào nam ra bắc, không nhiều nhăn nhó kiêng dè như phụ nhân thị tỉnh.
Hứa Bất Lệnh khẽ cười nói.
Trên đời nơi nào có người biết tính mệnh, tìm ai tính đều như nhau cả thôi.Phụ nhân nghe được lời này, ngược lại có chút buồn cười.
Tiểu Đào Hoa, ca ca này tìm ngươi đoán mệnh, ngươi cứ tính cho hắn, nhặt dễ nghe mà nói.
Được được.
Tiểu Đào Hoa thấy mẫu thân cho phép, lập tức cao hứng trở lại, nhét mứt quả vào khe hở dưới bàn, hai tay đặt lên, ngẩng đầu nhìn Hứa Bất Lệnh, Bá bá ta đoán mệnh chuẩn lắm, dạy qua ta, ta tính cũng chuẩn, đại ca ca muốn tính cái gì?
Hứa Bất Lệnh ngồi xuống đối diện như thật, bày ra vẻ mặt ưu sầu, thở dài nói.
Không biết nữa, hay là tiểu đạo trưởng ngươi tính giúp ta, xem ta muốn tính cái gì?
Tiểu Đào Hoa chớp chớp mắt, nhìn Hứa Bất Lệnh một chút, lại nhìn Ninh Thanh Dạ mặt lạnh như tiền ở bên một chút, nhếch môi cười hì hì nói.
Ta biết rồi, đại ca ca muốn tính nhân duyên.
Ừm!
Hứa Bất Lệnh hài lòng gật đầu, giơ ngón tay cái lên.
Tiểu đạo trưởng quả nhiên đạo hạnh cao thâm, liếc mắt một cái liền nhìn ra. Vậy ngươi giúp ta tính nhân duyên thử xem.
Tiểu Đào Hoa chà xát tay nhỏ, nâng hộp quẻ tới trước mặt Hứa Bất Lệnh.
Đại ca ca lắc đi.
Hứa Bất Lệnh tiếp lấy hộp quẻ, chăm chú rung lắc hồi lâu, một quẻ thiêm bằng trúc rơi trên mặt bàn.
Tiểu Đào Hoa cầm lên như thật, sờ cằm nhìn một lúc, sau đó làm ra biểu tình kinh ngạc nói.
A. Chà chà. quẻ thượng thượng!
Phốc.
Dù lấy tính cách không dính khói lửa nhân gian như Ninh Thanh Dạ cũng không nhịn được bị chọc cười, mím môi nhìn sang bên đường xá.
Hứa Bất Lệnh làm ra bộ dạng hai mắt tỏa sáng, có chút hớn hở rướn người lên hỏi.
Thật ư? Tiểu đạo trưởng đừng lừa ta, vậy lúc nào ta mới có thể cưới vợ?
Tiểu Đào Hoa cầm quẻ thăm, nghiêm túc hồi ức lời trưởng bối thường nói, bắt đầu đoán quẻ thiêm.
San hô. San hô châu ngọc hữu duyên khiên, vận chí phùng thời sắc canh tiên. Hữu thời khốn long triêm hóa vũ, hà sầu vô lộ thượng thanh niên. Ừm. Ý tứ chính là, công tử lập tức liền sẽ thành thân, người muốn cưới ở xa chân trời gần ngay trước mắt!
Ninh Thanh Dạ rốt cục hồi thần, ý cười tan biến, lạnh lùng trừng Hứa Bất Lệnh một cái.
Hữu thời khốn long triêm hóa vũ, hà sâu vô lộ thượng thanh thiên.
Hứa Bất Lệnh khá là hài lòng gật gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một nén bạc trắng đặt lên bàn.
Vậy mượn tiểu đạo trưởng cát ngôn.
Tiểu Đào Hoa nhìn nén bạc trắng to tướng, rõ ràng sửng sốt mất một lúc, tiếp sau lại mím môi thoáng hiện vẻ do dự.
Phụ nhân ngồi ở bên cạnh, trong mắt hiện ra mấy phần kinh hỉ, mở miệng nói.
Tiểu Đào Hoa, còn không mau đa tạ công tử.
Tiểu Đào Hoa há há mồm, lại không đưa tay lấy bạc, mà có chút ngượng ngùng thầm thì.
Đại ca ca, ta nói mò thôi, ta không biết đoán mệnh. Không thể lấy bạc của ngươi được, ngày mai ngươi đến đây, bá bá ta đoán mệnh mới chuẩn.
Hứa Bất Lệnh thả bạc xuống.
Tính chuẩn hay không phải xem khách nhân, ta cảm thấy tính rất chuẩn.
Tiểu Đào Hoa lắc đầu.
Bá bá nói hành tẩu giang hồ phải dựa vào bản lĩnh kiếm bạc, không phải của mình thì không thể cầm, ta. Ta thật không biết đoán mệnh, chỉ nói mò thôi.
Phụ nhân vốn định mở miệng, nhưng thấy Tiểu Đào Hoa nói vậy liền ha ha cười một tiếng, cũng không nhắc nàng lấy bạc.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, đặt nén bạc trên bàn.
Vậy được, ta giao tiền đặt cọc trước, ngày mai lại tới tính một quẻ, vậy được chưa?
Lúc này Tiểu Đào Hoa mới cười lên, hai tay nâng nén bạc trắng vào trong lòng bàn tay, hì hì cười nói.
Đại ca ca yên tâm đi, bá bá ta đoán mệnh chuẩn lắm, không chuẩn không thu bạc.
Trong lúc nói chuyện, Ninh Thanh Dạ dư quang liếc thấy một bóng người từ cuối đường đi tới, sau đó quẹo vào một con hẻm nhỏ, sắc mặt nàng lập tức nghiêm túc mấy phần.
Hứa công tử, đi thôi.
Hứa Bất Lệnh còn vẻ ý còn chưa hết, lưu luyến đứng dậy cùng theo Ninh Thanh Dạ đi tới ngõ nhỏ.
Đại ca ca ngày mai gặp lại!
Được rồi.
Hứa Bất Lệnh đi ra mấy bước, quay đầu nhìn lại, đã thấy nha đầu bím tóc sừng dê kia chính đang cầm nén bạc lên miệng định cắn thử, thấy hắn quay đầu vội vàng thả xuống, lộ ra mặt cười ngây thơ tươi rói.
.