Chương 126: Nhân Nghĩa đường
Hô hô.
Gió đêm yên tĩnh, đường dài không đèn.
Trong hẻm nhỏ mờ tối phía sau Hổ Đài Nhai, mấy chồng tạp vật đặt ở đó, tiếng ồn ào trên đường truyền vào đâyr đã bé không thể nghe.
Hứa Bất Lệnh và Ninh Thanh Dạ xách theo trường kiếm đi tới sâu trong hẻm nhỏ, bởi vì thân phận đặc thù, lúc này đã bịt kín mặt, mũ rộng vành che khuấtm tròng mắt.
Ninh Thanh Dạ dừng bước trong ngõ hẻm, đảo mắt một lượt, mở miệng nói.
Ra đi.
Đạp đạp.
Từ góc rẽ trước mặt, hai bóng người toaỳn thân đều mặc áo đen che mặt đi ra, vóc dáng cao gầy khoác áo choàng rộng thoáng, nhìn không ra nam nữ, một người trong đó phía dưới áo choàng còn mang theo loan đao.
Đi ra làm việc lại ăn vận thành như vậy, tự nhiên là vì không muốn để lộ thân phận ở ngoài sáng.
Hắn là ai?Trong hai người phía đối diện, Chung Ly Sở Sở mở miệng dò hỏi trước.
Ninh Thanh Dạ thoáng buông lỏng cảnh giác, đi tới gần thuận miệng đáp, Bằng hữu của ta, tin được.
Chung Ly Sở Sở khẽ gật đầu, Hô Duyên Kiệt ở bên cạnh lại cẩn thận hơn một chút. Lần này tiếp chuyện làm ăn ở nơi không quen như Trường An, Ninh Thanh Dạ và Tập Trinh Ty lại có thù, hoàn toàn có thể tin được, nhưng người Ninh Thanh Dạ mang đến lại chưa hẳn có thể tin. Ninh cô nương, chúng ta tin ngươi, nhưng quy củ giang hồ thế nào chắc ngươi cũng hiểu, còn mong báo một tiếng về nội tình của vị huynh đài đây.
Hứa Bất Lệnh nghe thấy tiếng nói này, không khỏi sửng sốt, thoáng hồi tưởng, đây chẳng phải là tên phiên bang cá tạp gặp được không lâu trước đây trong lần bồi Lục di dạo phố mua son phấn ư?Vốn tưởng là tới làm đại sự gì, không ngờ chỉ là một đám gà mờ.
Hứa Bất Lệnh cũng lười tự giới thiệu, hai đầu gối uốn khúc, đạp mạnh xuống đất, cả người liền trực tiếp xông thẳng đi ra.Hô Duyên Kiệt và Chung Ly Sở Sở biến sắc, tưởng là Ninh Thanh Dạ dẫn người tới giết bọn hắn, cả hai không chút chậm trễ sờ lên binh khí trong tay.
Chung Ly Sở Sở giỏi về dùng độc, khinh công cũng không sai, nhưng đơn đấu lại không quá tinh thông. Sau khi vung tay vẩy ra một chiếc độc châm liền khoái tốc giật lùi ra sau.Hô Duyên Kiệt cũng không muốn tử chiến với người không biết thân phận, thấy ở đây có trá, tay phải bắt lấy loan đao định vừa đánh vừa lui.
Đáng tiếc, phản ứng của hai người vẫn chậm mất một nhịp.Xoạt.
Hứa Bất Lệnh phi thân lao đến, đi được nửa đường, trường kiếm bên hông"cheng"một tiếng vỏ, xuất vỏ, phát ra hàn mang khiếp người trong hẻm nhỏ mờ tối.Đinh đinh đinh.
Kiếm quang khua múa, không trung tuôn ra mấy điểm hoả tinh, độc châm màu đen thường nhân khó mà phát giác đã bị quét đến trên vách tường gần đó.
Thế xông tới của Hứa Bất Lệnh vẫn không giảm, ngay khi Hô Duyên Kiệt còn chưa kịp rút ra loan đao, hắn liền đã xông tới trước mặt hai người.
Trong tròng mắt xanh biếc của Chung Ly Sở Sở thoáng hiện vẻ kinh ngạc và hoảng sợ, không quản không nhìn trực tiếp giơ lên hai tay đón đỡ.
Hô Duyên Kiệt rút ra loan đao, hung hăng bổ đến trước mặt, trong lòng lại chìm xuống đáy cốc, rốt cuộc thủ đoạn này thực sự quá nhanh, căn bản không phải đối thủ cùng một đẳng cấp.
Dừng tay!
Sắc mặt Ninh Thanh Dạ trắng bệch, lại chỉ kịp phun ra hai tiếng.
Kiếm quang xuyên qua, nhanh đến mức chỉ thấy mỗi tàn ảnh.
Hô Duyên Kiệt vung đao chém vào không khí, Chung Ly Sở Sở gần như tuyệt vọng nhắm mắt lại, hai người không kịp lui về nửa bước, cứ thế cứng lại ở đó.
Hứa Bất Lệnh hạ xuống đất sau lưng hai người, vãn kiếm hoa, chậm rãi thu trường kiếm sáng loáng như tuyết vào vỏ, nghiêng đầu lộ ra mắt đào hoa.
Tiểu Ninh, hai bằng hữu này của ngươi, có vẻ không được lợi hại cho lắm.
Đinh đương.
Loan đao rơi trên mặt đất, kinh tỉnh Chung Ly Sở Sở sắc mặt tái mét đứng ngây ra đó, nàng cảm nhận một phen, trên người không có thương tích gì, cúi đầu nhìn lại, vạt áo bên hông có thêm một lỗ thủng, lại chỉ bị đâm phá một tầng, áo lót bên trong còn nguyên.
Hô Duyên Kiệt thở mạnh đều không dám, trơ mắt nhìn mũ rộng trên trán chia làm hai nửa rơi rụng xuống, vết cắt phẳng lì, chỉ cần chém xuống thêm một chút, đầu hắn liền bị chẻ đôi.
Ninh Thanh Dạ trợn tròn mắt, thần sắc cổ quái, nghĩ nghĩ, bèn xách kiếm đi đến trước mặt.
Hắn là bằng hữu của ta, các ngươi cứ yên tâm là được.
Hô Duyên Kiệt có thể nói gì nữa, người giang hồ ai nắm tay lớn ai là lão đại, đối phương giết hắn chỉ như giết gà, có không yên tâm cũng chẳng làm được gì.
Sắc mặt Chung Ly Sở Sở thoáng trịnh trọng thêm mấy phần, biết gặp phải cao nhân giang hồ, hơi suy nghĩ rồi mở miệng nói.
Công tử võ nghệ lợi hại, xin hỏi tôn tính đại danh?
Lần trước ở trên phố Hứa Bất Lệnh không nói chuyện, tất nhiên không phải là vì sợ đối phương nghe ra giọng nói, thuận miệng đáp.
Hứa Thiểm Thiểm, xưng hiệu"Ưng Chỉ tán nhân", tròng mắt cô nương đẹp thật.
. Tiểu nữ Chung Ly Sở Sở.
Chung Ly Sở Sở cảm thấy thiếu hiệp này khá là chủ động, nữ tử ngoại quốc không ngại ngùng như nữ tử Trung Nguyên, nàng thoáng suy xét một phen, liền chuẩn bị lấy xuống vải đen che mặt.
Chỉ là Ninh Thanh Dạ hiểu được"bản tính"Hứa Bất Lệnh, khẽ ho nhẹ một tiếng.
Đừng để lỡ thời gian, Hứa công tử sự vụ bận rộn, không rảnh ở lại đây quá lâu với chúng ta.
Chung Ly Sở Sở nghe vậy, đành phải bỏ đi ý tưởng làm quen, cùng theo Ninh Thanh Dạ tiến về Nhân Nghĩa Đường phía trước mặt.
.
Nhân Nghĩa Đường là nơi nghị sự của mười hai nhà võ quán Hổ Đài Nhai, bình thường có việc gì cần, khách giang hồ đều sẽ bao lại nơi này.
Giờ đang là tết Nguyên Tiêu, bên ngoài đều giăng đèn kết hoa, trong Nhân Nghĩa Lâu lại an tĩnh dị thường. Đệ tử Thiết Tuyến quyền quán vây kín quanh phụ cận Nhân Nghĩa Lâu, lối vào các ngõ hẻm quanh bốn phía đều có người cầm đao trông giữ, thỉnh thoảng có người đi tới, liền sẽ bị quản sự tra nghiệm thân phận, phải có người quen đảm bảo mới có thể tiến vào bên trong.
Vào đêm, trong Nhân Nghĩa Đường đèn đuốc sáng trưng, trên mười hai chiếc ghế bành đã có một nửa người ngồi, cũng đứng không ít người, có người ăn vận bình thường, cũng có người không tiện lộ diện, che mặt lại.
Tùy theo người tới lần lượt đến đông đủ, trong đại đường dần vang lên tiếng ồn ào, đều đang thảo luận xem là ai triệu tập nhân thủ, chuẩn bị đối phó người nào.
Trên mười hai chiếc ghế bành, cầm đầu chính là tọa quán Thiết Tuyến quyền quán Dương Bình, một đôi song quyền nổi danh ngoan lạt ở Trường An Thành, lúc tuổi trẻ từng xông pha giang hồ, giết qua không ít người, chẳng qua không bị quan phủ bắt được. Đến sau mai danh ẩn tích, lăn lộn ở Trường An mấy chục năm, cũng tính là được tẩy trắng. Lần này Dương Bình tới thu bạc phụ trách bảo an.
Dương Bình bưng ấm tử sa chờ giây lát, người còn chưa đến đông đủ, liền nghiêng đầu nhìn sang hai tên nam tử đội mũ rộng vành bên cạnh, khẽ cười nói.
Tới đều là người quen, không cần che che lấp lấp.
Dã Đạo Nhân Ngô Ưu tay nắm trường kiếm, tiếng nói bình thản đáp.
Phô trương thế này, chuyện chắc là không nhỏ, nên cảnh giác chút thì hơn.
Dương Bình và Ngô Ưu đã từng đánh qua giao đạo, đây đó sớm có quen biết, thấy Ngô Ưu và Tiết Nghĩa không lấy mặt thật gặp người, liền cũng không nói gì thêm. Người giang hồ về cơ bản đều không mấy sạch sẽ, năm đó đám Ngô Ưu Tiết Nghĩa vốn có ba huynh đệ, một lần giúp người làm việc, đụng phải Võ Đang Trần Đạo Tử, chết mất một người.
Theo như Dương Bình được biết, đến sau Ngô Ưu vì báo thù cho huynh đệ, đơn thương độc mã lên núi Võ Đang giết mấy tên đạo sĩ, sau đó nghênh ngang rời đi, Võ Đang Sát Thần Trần Đạo Tử truy sát ba trăm dặm mà không bắt được, võ nghệ cao đến đâu không dám nói, khinh công tuyệt đối là trình độ siêu nhất lưu.
Bởi vì Võ Đang có quan hệ không sai với triều đình, Ngô Ưu và Tiết Nghĩa sợ bị trả thù, từ đó về sau liền rất ít hiện thân trên giang hồ, lần này còn là đông gia Nghênh Xuân Lâu ra mặt liên hệ mới được hai vị cao thủ này đi qua.
Về phần mấy khách giang hồ khác đang yên vị tại trường, chắc là cũng có chuyện nhận không ra người, ngay cả Ninh Thanh Dạ còn chưa tới cũng là tội phạm từng len lén ám sát qua Trương Tường ở Trường An Thành.
Tùy theo thời gian dần trôi, trong đại đường an tĩnh dần xuất hiện cảm giác bí bách, Ninh Thanh Dạ rốt cuộc cũng tiến vào đại sảnh. Đệ tử bên ngoài đóng cửa lại, trong đại đường đèn đuốc sáng trưng, mặc dù đứng tận ba bốn mươi người, lại vẫn hiện ra mấy phần quạnh quẽ và âm trầm.
Ninh Thanh Dạ trên giang hồ cũng tính là có chút danh vọng, một ghế trong đại đường là dành sẵn cho nàng, Hứa Bất Lệnh và Chung Ly Sở Sở xem như tùy tùng, chỉ có thể đứng ở sau lưng Ninh Thanh Dạ.
Trên đường tới đây, Chung Ly Sở Sở mấy lần muốn nói lại thôi, hiển nhiên rất có hứng thú đối với vị thiếu hiệp trung niên võ nghệ cao cường bên người, chỉ là trường hợp không đúng nên mới không tiện mở miệng. Còn Hô Duyên Kiệt thì tự biết cân lượng bản thân, lúc này trong đầu chỉ có ý nghĩ cùng theo đại lão kiếm kinh nghiệm, yên lặng đứng ở sau cùng.
Dương Bình quét mắt nhìn toàn trường một lượt, thấy người đã đến đông đủ bèn mở miệng nói.
Người đến đủ rồi, bắt đầu đi.