Thế Tử Hung Mãnh

Chương 127: Ta giết chính ta

Chương 127: Ta giết chính ta




Tùy theo tất cả mọi người tới trình diện ngồi xuống, từ phía sau đại sảnh, Trần tứ gia vén rèm đi tới chính giữa đại đường, ôm quyền hành lễ với mấy chụcr người tại trường, sau đó trầm giọng mở miệng nói.

Hôm nay Trần lão tứ ra mặt, các vị giang hồ bằng hữu tin tưởng tới đây là nể mặt Trần lão tứ ta. Tmhanh danh Trần lão tứ thế nào, chư vị chắc đều nghe qua, chuyện có thể nói phải xem bạc, chuyện không thể nói, rơi đầu cũng sẽ không thốt nửa lời. Nếu khôngy như thế, đã không sống được tới hôm nay.

Chúng nhân tại trường đều gật đầu, có vài người mở miệng xưng tán mấy câu.

Hứa Bất Lệnh ôm kiếm an tĩnh lắng nghe, lần đầu tiên tham gia giang hồ tụ hội, kỳ thật còn có chút cảm giác mới mẻ, cũng gật gật đầu theo như thật.

Trần tứ gia khách sáo mấy câu liền ngồi xuống trên một chiếc ghế bành, mở miệng nói.

Đi giang hồ, phải nhớ kỹ tám chữ"Sinh tử do mệnh phú quý tại trời", hôm nay gọi các vị tới đây, tự nhiên là có việc. Nhưng việc này không phải ai đều dám tiếp, bởi vậy cần phải nói trước một tiếng, nếu không tiếp được, đi ra ngoài ở lại trong tửu lâu mấy đêm, Trần lão tứ ta làm chủ, cơm bưng nước rót hầu hạ tận răng, chờ sự tình xong xuôi hẵng rời đi, mong chư vị đừng nghĩ nhiều.

Vẫn quy củ cũ, Tứ gia không nhắc chúng ta cũng biết.

Quy củ chính là quy củ, cũ nữa cũng phải nhắc.

Trần tứ gia chăm chú nhắc lại một lượt quy củ, sau đó thoáng ngừng một lát mới trầm giọng nói tiếp.

Lần này nguy hiểm đến tính mạng, là mua bán thấy máu, sau khi xong việc còn phải tránh đi một đoạn thời gian, có mạng để tiêu bạc hay không đều phải xem chính các vị. Huynh đệ nào không muốn làm, có thể đi ra.Giang hồ làm việc về cơ bản không có an ổn, trực tiếp chỉ thẳng ra, nói chuyện lần này nhất định sẽ có người chết, tiếc mệnh thì đừng đụng.

Mua bán thấy máu chính là giết người, đại bộ phận khách giang hồ đều là áp tiêu, làm hộ vệ cho thương nhân buôn lậu, hoặc là lấy trộm cắp mưu sinh, chứ thật lấy tiền giết người lại chỉ là số ít.

Mà mua bán giết người cũng có khác biệt, âm thầm giết người giang hồ triều đình cơ bản mặc kệ, giết bách tính tra rất nghiêm, giết quan bằng với tạo phản, cường độ truy tra của quan phủ cũng sẽ khác.

Ý của Trần tứ gia rõ ràng là nói lần này là mua hung giết người, hơn nữa người bị giết không phú thì quý, xong chuyện tất sẽ bị đuổi giết.Nghe được lời ấy, người trên mười hai chiếc ghế bành đứng dậy hơn phân nửa, số đứng ở phía sau về cơ bản đều đi sạch.

Dương Bình cũng lắc đầu.

Trường An Thành nằm ngay dưới chân thiên tử, không đâu không có Lang Vệ, ta có gia nghiệp ở chỗ này, không làm được, ra ngoài chờ trước.

Dứt lời liền đứng lên.Ninh Thanh Dạ không thích mua bán lấy tiền giết người, cũng định rời đi, nhưng bả vai lại bị một cánh tay đè xuống, nàng quay đầu liếc nhìn, không nói gì thêm.

Rất nhanh, trong sảnh đường chỉ còn lại không đến mười người, không một ngoại lệ đều là hạng người hung hãn. Hai người Ngô Ưu, Tiết Nghĩa một nhóm, bốn người Hứa Bất Lệnh một nhóm, ngoài ra còn có ba khách giang hồ cũng là một nhóm, ai nấy đều che mặt không lộ tướng mạo.

Trần tứ gia đối với Ninh Thanh Dạ, Ngô Ưu và ba khách giang hồ kia đều có hiểu rõ, sau khi cảm thấy không vấn đề liền giơ tay nói.

Mấy vị đều là quen biết đã lâu, ngồi xuống đi, Trần lão tứ ta cũng chỉ biết nhiều vậy thôi, chuyện còn lại sẽ do gia chủ tự thân nói.Dứt lời liền đứng dậy đi ra Nhân Nghĩa Đường, vì phòng ngừa tin tức về kim chủ bị lộ, phụ cận Nhân Nghĩa Đường đều được thanh trường, hết thảy đệ tử Thiết Tuyến Môn đi ra nghiêm phòng tử thủ vòng ngoài, không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần.

Hiện tại còn lưu lại trong đại sảnh đều là tội phạm giang hồ từng giết qua quan lại hoặc bị triều đình truy nã, ai nấy ngồi trên ghế bành không thốt nửa lời, khiến cho bầu không khí tại khách sảnh hơi có chút đè nén.

Hứa Bất Lệnh ngồi ở chính giữa Ninh Thanh Dạ và Chung Ly Sở Sở, trong đầu cũng đang âm thầm nghĩ xem đây là muốn giết người nào.

Sạt sạt sạt.Đợi giây lát, tiếng bước chân từ phía sau đại sảnh vang lên, mấy tên lâu la gắng sức nâng rương lớn đi ra, thả xuống ở trung tâm đại đường, mở ra, bên trong là nén bạc được xếp đặt chỉnh tể, tổng cộng mười rương.

Mấy người tại trường rõ ràng ngồi thẳng mấy phần, ngay cả Ninh Thanh Dạ đều khẽ híp mắt, hiển nhiên không ngờ gia chủ lại cầm ra thủ bút lớn đến vậy.

Đợi tất cả rương trong đại đường đều được mở ra, từ sau rèm vải, một người bộ dạng như là sư gia bước tới, sau lưng cùng theo hai tên đao khách, lúc hành tẩu bộ pháp vững chắc thần quang nội liễm, rõ ràng là cao thủ công phu thượng thừa.

Sư gia đi đến chính giữa đại sảnh, nhìn quanh một lượt mười khách giang hồ ai nấy đều che mặt đội mũ rộng vành, mở miệng nói, Hôm nay gọi các vị đến đây, là muốn giúp chủ nhân nhà ta giết người. Trong rương là năm ngàn lượng bạc trắng, mỗi người một rương, đợi sau khi chuyện thành công sẽ có năm ngàn lượng nữa, đủ cho các ngươi an ổn sống hết nửa đời còn lại, nếu ngại nặng quá không tiện mang theo, cũng có thể đổi thành quan phiếu.

Sau thoáng chốc trầm mặc, một tên khách giang hồ mở miệng hỏi.

Trên giang hồ, kiêu hùng phạm phải đại án cũng chỉ có tiền thưởng vạn lượng là cùng. Mười vạn lượng bạc, là muốn lấy đầu hoàng đế ư?

Chúng nhân tại trường về cơ bản đều có suy nghĩ tương tự, rốt cuộc lấy ra nhiều bạc như vậy, cầm tất nhiên phỏng tay.Sư gia lắc đầu, hướng về phía hoàng thành ôm quyền nói.

Đương kim thánh thượng tôn quý cỡ nào, mười vạn lượng bạc đến cả cửa cung đều không vào được. Chẳng qua ngươi cần giết lần này cũng không phải phàm phu tục tử, sau này tất sẽ bị truy sát không ngừng, các ngươi cứ nghĩ cho kỹ, đợi nghe tin rồi mà còn muốn rời đi, vậy lại quá muộn.

Hai tên đao khách đứng ở sau lưng chúng nhân, ánh mắt đằng đằng sát khí, Hô Duyên Kiệt đều cảm thấy chột dạ, nếu không phải có Hứa Bất Lệnh ở chỗ này, hắn sớm đã đánh trống lui đường.

Sư gia đợi khoảnh khắc, thấy tất cả mọi người đều trầm mặc không lên tiếng, không ai có ý định buông tay, liền khẽ gật đầu, từ trong ngực lấy ra bức họa, mở miệng nói.

Thanh danh"Long cân hổ cốt kỳ lân kình", các ngươi liệu từng nghe qua?

Hứa Bất Lệnh.

? ?

Ninh Thanh Dạ.

⊙ ⊙.

Ánh mắt Ninh Thanh Dạ tức thì chuyển từ lãnh diễm thành ngây ngốc, hơi nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ đang hoài nghi mình nghe lầm.

Hứa Bất Lệnh hít vào một hơi, nâng chung trà lên định nhấp một ngụm, lại phát giác đang che mặt, đành phải buông xuống.

Hô Duyên Kiệt thường niên vào nam ra bắc, đối với Hứa gia đã từng suýt bình định Nam Chiếu tự nhiên có nghe qua, vội mở miệng nói.

Nghe qua, Túc Vương thế tử Hứa Bất Lệnh, xưng hiệu"Tiểu Diêm Vương", làm người bạo ngược vô thường, trên tay có hơn trăm điều nhân mạng, võ nghệ sâu không lường được.

Tiết Nghĩa và Ngô Ưu đều nhíu mày, hiển nhiên cũng cảm thấy vướng tay.

Chung Ly Sở Sở nghiêm mặt trầm tư.

Nghe nói Hứa Bất Lệnh này bình sinh làm nhiều việc ác, khi nam bá nữ, càng thích phụ nhân đã kết hôn.

Sư gia hơi có vẻ mê mang.

Cô nương nghe được tin tức này từ đâu?

Chung Ly Sở Sở chớp chớp mắt.

Thuyết thư tiên sinh trên đường.

.

Sư gia hồi tưởng một phen, dù sao chỉ là thuê sát thủ giết người, không cần phải minh oan cho người khác làm gì, bèn lập tức gật gật đầu.

Hứa Bất Lệnh tính cách bạo ngược, bình sinh giết người vô số, khi nam bá nữ, hại không ít người nhà tan cửa nát. Năm đó Thiết Ưng Liệp Lộc, triều đình phái binh quét sạch giang hồ, Tây Lương binh mã đi trước hãm trận, diệt không ít môn phái thế gia, sớm đã tội nên vạn chết. Chỉ tiếc Hứa gia thế lớn, không người có thể cận thân, lần này mời chư vị tới, chính là trừ đi họa lớn giang hồ này.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất