Thế Tử Hung Mãnh

Chương 132: Đại ác nhân (2)

Chương 132: Đại ác nhân (2)




Chỉ là nàng đẩy, nhưng đẩy không nổi.

.

Chu Mẫn Chi cau mày, có chút khó hiểu, nhưng đầu óc vừa mới minh mẫn đã sớm bị xáo trộn trở lại. Có chút khó chống đỡ ghé vào ghế dài, rđôi giày thêu cọ xát vào nhau, trong tiềm thức muốn kéo vạt áo, nhưng cuối cùng cưỡng chế lại.

Ô.

Một lúc sau, Chu Mẫn Chi không nhịn được nữa, nắm chặt lấy ống tay áo của Hmứa Bất Lệnh, hô hấp càng lúc càng gấp gáp, mắt thấy sắp ngã quỵ xuống bên cạnh.

Đột nhiên Hứa Bất Lệnh dừng lại.

Ân?

Chu Mẫn Chi thở nhẹ một hơi, kinh ngạc mở mắt ra,y cúi đầu nhìn.

Bàn tay ngừng chuyển động.

Ách.Hứa Bất Lệnh nhíu mày, lông mi giật giật vài cái, dường như đã tỉnh.

Chu Mẫn Chi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội vàng ngồi thẳng dậy, chỉ là trong lòng cảm giác nửa vời khiến cho ánh mắt của cô gái nhỏ hơi kỳ quái, có chút thất vọng, nhưng cũng giống như sững sờ mờ mịt.

Bàn tay bị thu lại, có chút trống rỗng.

Hứa Bất Lệnh đưa tay xoa trán, từ từ mở mắt, bối rối nhìn xung quanh, Ách. ta đang ở đâu?

Giọng hắn yếu ớt.

Chu Mẫn Chi đỏ mặt, lấy vạt áo lau mồ hôi mịn trên mặt, nở nụ cười đáng yêu như trước, nhẹ nhàng nói.

Hứa công tử, ngươi tỉnh rồi? Ân.

Hứa Bất Lệnh ngồi dậy khỏi chiếc ghế dài, vẻ mặt lãnh đạm và lạnh lùng như mọi khi.

Mẫn Chi, sao cô lại ở đây? Ta đã ngủ bao lâu rồi.

Ông chủ Trương nhờ ta chăm sóc công tử. ngủ không bao lâu, sắp đến vương phủ rồi.Chu Mẫn Chi xấu hổ đáp lại, sau đó đứng dậy vỗ vỗ chiếc váy nhỏ, nhặt bầu rượu đỏ tươi bên hông, cười tủm tỉm đưa cho Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh dựa vào cửa sổ xe, mở nút bầu rượu uống một ngụm lớn, nhìn Chu Mẫn Chi nói.

Mẫn Chi, tại sao cô lại đỏ mặt? Bị sốt sao?

Không. trong xe hơi nóng.Ánh mắt Chu Mẫn Chi né tránh đáp, sau đó ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh, chuyển đề tài nói.

Hứa Công Tử không sao chứ?

Hứa Bất Lệnh thở dài với vẻ bất lực.

Chịu đựng được, hàn độc đã bị áp chế.Chu Mẫn Chi nga một tiếng, có chút lo lắng đánh giá vài lần, nghĩ nghĩ.

Hôm nay tại sao công tử lại ở Nhân Nghĩa Đường?

Ta cũng không biết, ta không có việc gì ở nhà liền đi ra ngoài theo Tiểu Ninh thu xếp công việc, kết quả là bị như thế này. Cô làm sao cũng đến Nhân Nghĩa Đường ?

Trong khi nói, Hứa Bất Lệnh đưa tay lên vén cổ áo có phần lộn xộn của Chúc Mẫn Chi, giống như một ca ca quan tâm muội muội của mình.Lúc này, Chu Mẫn Chi đã đè nén cảm xúc, cười hì hì nói.

Ta đang điều tra vụ án, là một sứ thần phiên bang, vừa vặn theo tới Nhân Nghĩa Đường, đáng tiếc không tìm thấy, thi thể bên trong cũng không có, chỉ sợ sớm đã chạy trốn.

Hứa Bất Lệnh gật đầu cười nói.

Thật trùng hợp.

Ân.

Chu Mẫn Chi chớp chớp mắt, không biết vì sao nàng luôn cảm thấy mình không thể nói chuyện vô tư như xưa, suy nghĩ hồi lâu, nàng ép mình tìm đề tài nói chuyện.

Ta nghe nói triều đình sẽ tuyển ra mười chiến binh hàng đầu, Hứa công tử hẳn sẽ là một trong số họ, phải không?

Hứa Bất Lệnh bĩu môi, ý bảo thân thể mình.

Ta đã như thế này rồi, còn nghĩ gì đến võ khôi, chuyện này nói sau đi.

Công tử lợi hại như vậy, khi giải hết độc nhất định sẽ là thiên hạ đệ nhất. Đến lúc đó ta sẽ làm hộ vệ cho công tử. Chà. hộ vệ của thiên hạ đệ nhất, nghe giống như rất lợi hại.

Hứa Bất Lệnh nhướng mày, đồng ý với câu nói này.

Nói vài câu, xe ngựa đã dừng lại, đến Túc Vương phủ, Lão Tiêu đã đợi ở ngoài cửa.

Chu Mẫn Chi sớm đã đứng ngồi không yên, cảm thấy trong lòng rối bời, vội vàng nói.

Đến nơi rồi, ta đi về trước, Tiểu Ninh chắc đã nấu cơm đợi ta, về muộn sẽ không tốt.

Đi thôi, mấy ngày nữa ta sẽ tìm cô.

Ân. Công tử nhớ chú ý sức khoẻ.

Chu Mẫn Chi lại đỏ mặt, cúi đầu rời khỏi xe ngựa, cùng rời đi với Lang Vệ, đi vài bước còn quay đầu nhìn thoáng qua, rồi lại ngại ngùng cúi đầu nhìn chỗ khác..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất