Chương 141: Cái cũ không mất, cái mới không đến (1)
Sâu trong con hẻm nhỏ, tại một tiểu viện vắng lặng không bóng người.
Tiểu Ninh! Ta tới rồi.
Bây giờ đang lúc hoàng hôn, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ bên ngoài tiểu viện truyền tới, cửa lớn bị đẩy ra, nhưng lại không mở hoàn toàn.
A..
Một tiếng sột soạt khe khẽ vang lên, sau một lát, xuất hiện cô nương dáng người nho nhỏ, mặc bộ đồ đen của Lang Vệ, lộ ra cái đầu lấp ló trên tường. Tiểu cô nương cố hết sức vươn người bò lên trên, lần mò trèo tường nhảy xuống sân vườn của nội viện.
Người đâu rồi?
Tay Chu Mãn Chi chống hông nhìn quanh sân viện trống không một vòng. Nơi này thật không một bóng người, gia hỏa mặc áo trắng có dáng vẻ quyễn rũ kia cũng không thấy đâu, giống như nơi đây thật không hề có ai lui tới vậy.
Một dãy ngọc bích xếp ngay ngắn dưới mái hiên, bếp lò đã tắt, xoong nồi bát đũa cũng được thu dọn qua một bên. Nhưng chỉ có mấy cái cửa sổ của nhà chính vẫn không bị đụng tới, các ván gỗ cong cong vẹo vẹo chắn cửa lại, giống hệt như lúc trước.
Hai mắt Chu Mãn Chi mở to, lại đột nhiên hoảng hốt, đứng lên tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách. Mãi đến khi nàng phát hiện bọc hành lí cùng với thanh kiếm trong phòng, một chiếc áo lông cáo màu trắng trên giường thì gương mặt nhỏ mới hòa hoãn lại, cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tiểu Ninh muốn rời đi sao?Chu Mãn Chi nắm lấy yêu đao đứng trước giường yên lặng thở dài một hơi, trong lòng lại tràn ngập cảm giác thất vọng. Nhưng dù sao thì trên giang hồ này chẳng có bữa tiệc nào không tàn. Nàng cũng biết Tiểu Ninh nhất định sẽ rời đi, trong lòng ngoại trừ có chút không nỡ thì cũng chẳng còn cảm giác gì. Cùng lắm thì đợi đến khi Hứa công tử an toàn rời khỏi kinh thành, nàng lại tiến vào giang hồ, đến Trường Thanh tìm người là được.
Chu Mãn Chi ôm suy nghĩ này trong lòng, mang ra một chiếc ghế đẩu, ngồi ngay ngắn ngoài hiên nhà. Bóng dáng nho nhỏ của nàng lẻ loi cô độc.Chu Mãn Chi lấy tay chống cằm, yên tĩnh chờ đợi nữ nhân có bộ dáng diễm lệ quyến rũ kia trở lại nói lời tạm biệt.
Nàng ngồi ngẩn ngơ một lúc lâu cũng không chờ được người kia trở về, trong lòng lại bất giác nghĩ đến tình cảnh hôm qua khi nàng đưa Hứa Bất Lệnh quay về.Ai nha, cái tay kia thật là.
Gương mặt của Chu Mãn Chi đỏ ửng như ráng chiều, cả người lại bắt đầu có chút kì quái.Nàng cũng không biết cảm giác của mình đêm qua là gì, dù sao đối với nàng nó cũng rất mới mẻ và lạ lẫm. Đêm hôm qua nàng trở về thì cả đêm không ngủ được, lăn qua lộn lại mấy lần cũng không thể nào chợp mắt, cảm giác như thiếu thiếu thứ gì, trong đầu lại không ngừng nghĩ đến tình cảnh trên xe ngựa lúc trước. Cuối cùng nàng đưa tay xoa nhẹ lên người, cảm giác không những không giống với lúc nàng ở trên xe ngựa, mà còn khiến cho bản thân ngượng ngùng một phen.
Cũng may đêm qua Hứa công tử hôn mê bất tỉnh, bằng không. Haiz.Chu Mãn Chi nhỏ giọng than một tiếng, còn thầm cảm thấy may mắn, sau đó gạt bỏ hết mấy ý nghĩ lung tung lộn xộn trong đầu, cố tình bày ra giáng vẻ vô tư, không chút để tâm nào.
Chừng khoảng nửa canh giờ sau, trên tường tiểu viện phát ra mấy âm thanh loạt soạt, một bóng người áo trắng xinh đẹp vội vội vàng vàng rơi xuống.Hai con mắt của Chu Mãn Chi tỏa sáng, dựng thẳng người lên muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy Tiểu Ninh thường ngày luôn bình tĩnh không chút gợn sóng, hôm nay biểu tình lại kì quái. Đầu nàng đội một chiếc mũ có mạng che, bước chân gấp gáp chạy vào trong phòng, không để ý đến có người ngồi ngoài cửa.
Tiểu Ninh?Ninh Dạ Tịch đang nhíu mày bước nhanh, chợt nghe được âm thanh, lập tức cảnh giác sờ vào bội kiếm, chỉ tiếc hôm nay nàng ra ngoài không mang theo kiếm, bên hông hiển nhiên trống không. Nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, lúc này mới thấy Chu Mãn Chi đang ngồi chống cằm trên ghế nhìn nàng chăm chú.
Mãn Chi? Là ngươi sao? Sao ngươi lại ở chỗ này?
Sắc mặt của Ninh Dạ Tịch rất quái lạ, dường như còn có chút bối rối. Chu Mãn Chi đứng dậy, quay người muốn nhìn sắc mặt của Tiểu Ninh bị che khuất sau mạng che, nhưng nàng lại trốn tránh quay mặt sang một bên.
Tiểu Ninh, hôm nay ngươi sao vậy?
Không có gì, chỉ là ta phải quay về rồi. Sau này có cơ hội thì ngươi nhớ đến Trường Thanh tìm ta.
Ninh Dạ Tịch tâm trạng rối loạn, không muốn tiếp tục ở đây thêm một phút một giây nào cả, nhấc chân đi vào trong phòng, cầm bọc hành lí cùng bội kiếm, chuẩn bị rời đi.
Chu Mãn Chi vốn đã xem nàng là tỷ muội thân thiết, thấy nàng từ biệt qua loa như vậy dĩ nhiên trong lòng rất không vui, nhưng không biểu hiện ra quá rõ ràng. Nàng giúp Ninh Dạ Tịch cầm áo lông chồn ra ngoài, lại gặng hỏi.
Ngươi vội vã muốn rời đi như vậy làm gì chứ? Để ta tiễn ngươi đi, trên người ngươi không có lệnh bài của Lang Vệ, sẽ không thuận lợi ra khỏi thành đâu. Ai nha, còn có áo lông cáo nữa này..
Ninh Dạ Tịch hơi ngừng lại một chút, nhìn về phía Chu Mãn Chi đang ôm áo lông cáo trong ngực, trong lòng đột nhiên lại nghĩ đến tên háo sắc còn ra vẻ quân tử kia.
Ta không còn cần áo lông cáo này nữa, nếu ngươi muốn thì có thể cầm đi.
Hả?
Chu Mãn Chi sửng sốt, cúi đầu nhìn áo lông cáo xinh đẹp trong ngực. Lông cáo trắng như tuyết, còn mềm mại ấm áp, quả thật khiến cho người ta phát thèm, đương nhiên nàng cũng không ngoại lệ, nhưng áo này là của Hứa BấtLệnh, nếu nàng cầm đi thì thật không hay.
Chu Mãn Chi nâng tay vỗ lên trán một cái, sau đó khoác áo lông cáo lên trên người Ninh Dạ Tịch, còn khẽ bĩu môi bất đắc dĩ với nàng ta.
Hai mắt Ninh Dạ Tịch mở to, lúc này mới nhớ Chu Mãn Chi không cao cho lắm, nếu mang áo lông cáo này về có lẽ chỉ dùng làm chăn đắp mà thôi.
Ngươi giúp ta mang trả lại cho Hứa Bất Lệnh.
Chu Mãn Chi hơi nhíu mày, cúi đầu hít hà mùi hương trên áo, sau lại ngẩng lên, vẻ mặt kì quái nói với Ninh Dạ Tịch,.