Thế Tử Hung Mãnh

Chương 142: Cái cũ không mất, cái mới không đến (2)

Chương 142: Cái cũ không mất, cái mới không đến (2)




Tiểu Ninh, bình thường ngươi làm việc rất cẩn thận, sao hôm nay lại mắc phải sai lầm nhỏ này vậy. Hai tháng này ngươi lấy áo lông chồn làm chăn, trên đó toàn bộ đều nhiễm mùi hương của ngươi rồi này.

Ninh Dạ Tịch mấp máy miệng định nói gì đó, nhưng lại thôi, tay cầm lấy áo lông cáo muốn vứt nó xuống giếng nước. Chu Mãn Chi nhanh tay nhanh mắt chạy lên giữ chặt Ninh Dạ Tịch, nóng nảy nói.

Ném đi làm gì chứ, cái này rất đắt đó, Hứa công tử có ý tốt mới đưa cho ngươi, ngươi cứ giữ lại mà dùng đi.

Ta.

Ninh Dạ Tịch không phải kiểu người phô trương xa hoa lãng phí, bình thường đi ra ngoài cũng không nỡ mặc áo lông cáo tinh mỹ nhường này, nhưng nhớ đến cái tên cực kỳ khốn kiếp hôm nay trêu chọc nàng, nàng lại không nhịn được muốn vứt bỏ chiếc áo này đi.

Suy nghĩ một chút, nàng lại thấy không đúng lắm, chỉ cần phân rõ quan hệ với tên kia là được, trút giận lên quần áo làm gì chứ?

Ninh Dạ Tịch yên lặng cầm lấy áo lông chồn, chậm rãi nén lại nóng giận trong lòng, lại dùng ánh mắt cân nhắc nhìn Chu Mãn Chi một lượt.

Mãn Chi, về sau một mình ngươi ở lại kinh thành, nhớ phải cẩn thận một chút, đừng để bất kì nam nhân nào bắt nạt ngươi. Lòng người hiểm độc, biết mặt chẳng biết lòng, phải luôn luôn đề phòng thì mới tốt.

Chu Mãn Chi chớp đôi mắt to, cười hì hì nói.

Ta biết rồi, ngươi không cần lo lắng như vậy đâu. Dù sao chỉ cần có Hứa công tử ở đây, sẽ không có kẻ nào dám bắt nạt ta.Ninh Dạ Tịch âm thầm trợn mắt, trong lòng gấp gáp muốn chết. Nàng chỉ muốn Chu Mãn Chi cảnh giác với Hứa Bất Lệnh.

Ninh Dạ Tịch quýnh lên, lời nói đến miệng lại không cách nào nói ra được, mãi về sau nàng mới đắn đo mở miệng.

Bất kể là ai ngươi cũng cần phải đề phòng, người muốn tồn tại trong giang hồ đều phải có lòng phòng bị, không thể dễ dàng tin người, bằng không người chịu thiệt chính là ngươi.

Ta biết rồi mà, cảm ơn ngươi, Tiểu Ninh.Chu Mãn Chi mỉm cười dịu dàng, gật đầu liên tục, lại nhắc nhở Ninh Dạ Tịch.

Ngươi cũng phải cẩn thận, giang hồ thật nguy hiểm trùng trùng, cần phải mưu trí lanh lợi một chút mới có thể sống tốt, không thể làm kẻ nhu nhược ngốc nghếch được.

Ninh Dạ Tịch không còn lời nào để nói, nhìn bộ dạng vui vẻ hoạt bát này của Chu Mãn Chi, nàng thật có chút không nỡ rời đi. Trong lòng Ninh Dạ Tịch khe khẽ thở dài. Giang hồ rộng lớn như vậy, lại khó gặp được tri kỉ, không biết đời này nàng có thể gặp được mấy người.

..Mặt trời dần ngả về tây, bên ngoài thành Trường An là một vùng bình nguyên rộng lớn. Chỗ này cũng chỉ có một con đường, trải dài đến cuối chân trời.

Hai con ngựa tốt từ trong cửa thành phi nhanh ra, người ngồi trên ngựa mặc đồ một đen một trắng, lưng đeo bội kiếm đúng là Ninh Dạ Tịch và Chúc Mãn Chi đang rời khỏi kinh thành.

Hai người dừng ngựa ở ngoại thành. Ninh Dạ Tịch đội mũ có mạng che mặt, trên người mặc áo lông chồn trắng như tuyết. Nàng quay đầu lưu luyến nhìn kinh thành Trường An nguy nga tráng lệ, sau đó chắp tay nói với Chu Mãn Chi.

Tạm biệt, sau này có duyên chúng ta lại gặp nhau trên giang hồ, ngươi nhớ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.Chu Mãn Chi ngồi trên lưng ngựa của Lang Vệ, cũng giơ tay vẫy vẫy với Ninh Dạ Tịch.

Lên đường bình an, ngươi phải bảo trọng. Sau này có cơ hội ta và Hứa công tử sẽ tới thăm ngươi.

Ninh Dạ Tịch nghe xong lời này âm thầm bĩu môi. Một mình ngươi đến là được rồi, còn dẫn theo tên khốn kiếp kia làm gì chứ? Nàng âm thầm hít sâu một hơi, nuốt mấy lời không sạch sẽ xuống cổ họng, cố nén cảm xúc muốn bạo phát ngay tại chỗ. Dù sao đó cũng không phải lời hay lẽ đẹp gì, không nói thì hơn.

Ninh Dạ Tịch giữ chặt dây cương, thúc ngựa chạy như bay rời đi. Chu Mãn Chi vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng Ninh Dạ Tịch nhỏ dần rồi biến mất trong hoàng hôn, khe khẽ mỉm cười.Từ sau khi cha mẹ Chu Mãn Chi bỏ nhà ra đi, nàng đã phải một mình lang bạt khắp cùng trời cuối đất, tới kinh thành làm điều tra viên, sau đó lại tiến vào Thiên Tự Doanh.

Cẩn thận nghĩ lại, đến giờ nàng vẫn chưa có thu hoạch gì đáng tự hào, nhưng lại được gặp rất nhiều bạn tốt. Lưu Tiểu Hầu, Vương Đại Tráng, Ninh Dạ Tịch còn có Hứa Bất Lệnh. Mỗi người đều là tri kỉ mà nàng may mắn gặp được, nàng tin tưởng họ đến mức có thể giao phó cả tính mạng của mình. Bây giờ Chu Mãn Chi nàng đã có thể xem là người giang hồ chân chính được rồi.

Nhìn một người một ngựa hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Chu Mãn Chi an tâm cưỡi ngựa quay trở lại kinh thành Trường An.

Trên đường trở về, nàng lại không nhịn được nghĩ đến lần nọ nàng và Hứa Bất Lệnh ra ngoài làm việc, cưỡi chung một con ngựa, sau đó lại nghĩ đến chuyện xảy ra đêm hôm qua.Ừm, từ giờ chỉ còn một mình nàng. Chu Mãn Chi không hiểu tại sao trong đầu mình lại có loại ý nghĩ kì quái như vậy, nhưng trong lòng lại âm thầm vui mừng, còn hì hì cười trộm.

Chu Mãn Chi ra roi thúc ngựa, nhanh chóng về đến kinh thành. Lúc nàng chuẩn bị lấy ra lệnh bài của Lang Vệ để vào thành thì bất ngờ nhìn thấy bên đường có một nữ đạo sĩ đang chậm rãi đi tới.

Nữ đạo sĩ mặc áo có hình càn khôn thông thường, toàn bộ áo bào đen tuyền không nhiễm chút bụi trần, nhưng bên trong lại mặc một lớp màu trắng, trên tay nắm một thanh trường kiếm, trông khá giống với bội kiếm Xuân Thương của Ninh Dạ Tịch, nhưng nhìn kĩ lại thấy không giống.

Người trên giang hồ mỗi lần đi ra ngoài đều mang theo một chiếc mũ, là loại mũ rộng vành hoặc có mạng che. Nữ đạo sĩ cũng mang một chiếc mũ che khuất cả khuôn mặt, nhưng dáng người và tư thái của nàng quả thật quá mức hùng hổ dọa người mà. Eo thon chân dài, nếu chỉ nhìn bóng lưng, thoạt trông còn có chút tiên khí huyền ảo thoát tục.Lúc Chu Mãn Chi vô tình nhìn thoáng qua. Nàng nghiêng người tránh né, cũng khẽ giương mắt nhìn. Gió thổi qua làm cho lớp vải mạng che của nàng tung lên, làm lộ ra gương mặt.

Ngựa chạy đi rất nhanh, trong thoáng chốc đã tạo ra khoảng cách lên đến vài chục trượng. Chu Mãn Chi quay đầu nhìn nữ đạo sĩ cách mình càng lúc càng xa, ánh mắt bất ngờ mang theo mấy phần ý vị không rõ, cho đến khi hình ảnh nàng bị người đi đường che khuất mới chịu từ bỏ, than nhẹ một câu.

Trên đời này còn có người đẹp hơn cả Tiểu Ninh như vậy sao. Không đúng, Tiểu Ninh còn trẻ như vậy, nếu như đến độ tuổi giống với nữ đạo sĩ kia, khẳng định cũng sẽ diễm lệ giống như nàng thôi. Ai, vẫn có chút không đúng, sao lại như vậy nha?

Trong mắt Chu Mãn Chi hiện lên tia không cam chịu, lại âm thầm oán trách bản thân không đủ cao, không thể nào mặc được áo lông cáo xinh đẹp kia của Hứa Bất Lệnh, thật buồn biết bao..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất