Chương 143: Tiến cung
Sáng sớm, tiếng chuông vang vọng khắp phố trăm phường Trường An, mùi khói bếp nghi ngút khắp phố phường, dân chúng bắt đầu một ngày bận rộn, người mặc quan phục triều đình đang đi đến cung điện nguy nga.
Bên trong Túc Vương Phủ, mấy ngày hôm trước Hứa Bất Lệnh còn thề son sắt cam đoan với Lục phu nhân, đảm bảo sẽ không tiến cung, lúc này đang dâng hương, tắm rửa, cột tóc, thay phục, làm ra dáng dấp bệnh nặng mới khỏi, mang theo một hộp phấn son bước lên xe ngựa tiến cung.
Tính mạng đang bị đe doạ, Lục phu nhân có thể đành lòng làm khổ người chết như vậy không, nam nhân mà, chuyện nên đối mặt dù sao cũng phải đối mặt.
Tia nắng ban mai chiếu ngang qua đường Trường An Chu Tước, xe ngựa lúc lắc một đường đi đến ngoài cửa cung, Trường Nhạc Cung phái người ra nghênh đón, chẳng qua tư thế nghênh đón này thực không mang theo chút niềm nở cho lắm.
Xe dành cho Thái Hậu không thấy đâu, chỉ có mấy cung nữ cong queo như dưa chuột héo đứng chờ ở ngoài cửa cung. Một trong số đó có một cung nữ thân cao năm thước, thắt lưng cũng dài năm thước, trên tay còn đang ôm theo nem rán mua ở bên đường, cũng không biết làm sao được tuyển vào cung.
Hứa Bất Lệnh bước xuống xe ngựa, mấy cung nữ ở phòng giặt y phục giống như chưa thấy qua nam nhân đã vài thập niên, ba phần e lệ bảy phần nồng nhiệt mà đánh giá, mảy may không hiểu phép tắc.
Ấy.
Dự định ban đầu của Hứa Bất Lệnh vốn là không căn cứ vào việc trông mặt mà bắt hình dong, cho nên vẫn mỉm cười gật đầu, sau đó mang theo hộp quà đi bộ về chỗ Trường Nhạc Cung, đến tẩm điện của Thái Hậu.
Đã trốn tránh Thái Hậu nhiều ngày, bằng mắt thường cũng có thể thấy được tác dụng phụ.
Trường Nhạc Cung vốn dĩ đã tịch mịch không người, một đám cung nữ cũng không biết trốn đi đâu, từ lúc đi vào cửa cung đến lúc vào tẩm điện không gặp một ai, sau lưng chỉ thấy một đám cung nữ đang mồm năm miệng mười khen không ngớt miệng.Bên trong tẩm điện của Thái Hậu vốn dĩ được xếp đầy chậu hoa cúc còn chưa mọc mầm. Lúc này rõ ràng đã bị người đạp hư, đi tới gần lối đi nhỏ còn có vài chậu bị đập bể, có lẽ đã bị phá nặng quá nên cứ ném sang một bên như vậy.
Cái đỉnh lớn bên trong hoa viên được dựng lên, Xảo Nga đứng ở bên cạnh đang chỉ huy hai tiểu cung nữ.
Thế lửa rất mạnh, cái đỉnh lớn nóng hổi, có thể thấy rõ nước đang sôi sùng sục.
Bên cạnh cái đỉnh lớn không biết đã được dựng cái đài nhảy cầu từ lúc nào, Tiêu Đình bị trói trên cây cột, khuôn mặt vốn dĩ tuấn lãng nay đã tràn ngập vẻ lo sợ, hắn đang ra sức giãy giụa quay đầu kêu cha gọi mẹ, Cô mẫu, Đình Nhi sai rồi! Đừng nấu con mà, nấu chín rồi cô mẫu không còn cháu trai nữa đâu. Con sẽ đi tìm Hứa Bất Lệnh, đưa hắn về đây cho người.
.
Hứa Bất Lệnh hít vào một hơi, lấy tay áo che mặt mong muốn bước nhanh đi qua.
Chỉ tiếc ánh mắt Tiêu Đình quá sắc bén, trong lối đi nhỏ vẫn phát hiện ra kẻ đầu sỏ gây tội đang chạy chậm qua, hắn nhất thời kích động vùng dậy, giận dữ hét, Hứa Bất Lệnh, con mẹ nó cuối cùng cũng chịu lộ diện rồi, sao ngươi không đi chết đi! Ta không liều mạng với ngươi, ta không phải họ Tiêu.
Hứa Bất Lệnh ho nhẹ một tiếng, cũng có chút xấu hổ, nâng tay quay mặt về phía cung nữ đằng sau.
Đang làm gì thế này, mau thả Tiêu công tử xuống, bị thương thì làm sao bây giờ.
Cung nữ dáng người khổng lồ ríu rít nói, Ai da. Thế tử điện hạ, đống củi này nô tì vất vả ôm mãi mới mang tới đây được, Thái Hậu không cho cất đi, thả ở đây để nô tì mang đi nấu.
Hứa Bất Lệnh, con mẹ nó còn không mau cứu ta, ta là thúc thúc của ngươi, phu đệ của Lục phu nhân, chúng ta ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.
Hứa Bất Lệnh chịu không nổi, đi ngang qua quăng ngã một chậu hoa đã bị phá, một mảnh sứ lượn vòng, mang theo tiếng gió xẹt qua cái đỉnh lớn, dây thừng đứt đoạn.
Tiêu Đình như được đại xá, vô cùng lo lắng nhảy xuống đài, chạy ra khỏi cung, trước khi đi không quên quay đầu lại kêu một tiếng, Cô mẫu, là Hứa Bất Lệnh thả cháu đi, không phải tự cháu muốn chạy, người muốn phát hoả thì đi tìm Hứa Bất Lệnh.
Trước khi nói xong đã không thấy hình dáng đâu, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Hứa Bất Lệnh kinh ngạc mở to mắt, hơi hối hận, sớm biết vậy thì đến muộn vài ngày.
Cánh cửa lớn của tẩm điện đóng chặt, trong ngoài yên lặng như tờ.Hứa Bất Lệnh đi đến trước cửa, cung nữ thật cẩn thận lui xuống, sợ Thái Hậu đang nổi nóng lại giận chó đánh mèo.
Hứa Bất Lệnh sửa sang lại y quan, làm ra bộ dáng ôn văn nho nhã, giơ tay gõ cửa gỗ.
Cạch cạch.
Bên trong phòng nguy nga lộng lẫy, Thái Hậu dựa trên trường kỷ cắn hạt dưa, nghe thấy tiếng ngồi bật dậy, để khay đựng vỏ hoa quả bằng đá giấu xuống phía dưới sạp mềm mại, dụi dụi đôi mắt tuyệt mỹ cho đến khi đôi mắt đỏ lên mới ngừng tay. Ngươi cút ra khỏi tẩm điện cho bổn cung!
Giọng nói quở trách truyền ra từ chính sảnh, mang theo vài phần run run nũng nịu.
Hứa Bất Lệnh đứng ngoài cửa phòng nghe thấy thế da đầu tê dại, hít một hơi thật sâu, nở nụ cười ôn hoà, giơ tay đẩy cửa lớn ra.
Kẽo kẹt.Bên trong tẩm cung nguy nga lộng lẫy nhưng rất yên lặng, mấy chậu hoa dưới mặt đất đã bị đổ nghiêng ngả, bên trong bày biện cũng rối tung, bộ dáng hiển nhiên là bị bạo lực tàn phá.
Bên trên chiếc nệm mềm mại, thái hậu đang ngồi ở đó, ánh mắt như muốn giết người, vành mắt hồng hồng giống như đã khóc, y phục hoa lệ nay đã đổi thành y phục màu trắng, không phấn trang cũng không vấn tóc, nhìn nàng trông giống như một phu nhân đáng thương chịu đủ mọi tra tấn, đang thất hồn lạc phách, thái hậu nắm chiếc kéo vàng trong tay, mũi nhọn chỉ về người đối diện.
Hứa Bất Lệnh nhìn thấy một màn này chỉ cảm thấy đau đầu, còn ẩn ẩn áy náy. Hứa Bât Lệnh thoáng im lặng một lát, nhưng vẫn chậm rãi tiến tới, quy củ hành lễ vãn bối.
Thái Hậu.
Ngươi.
Thân hình thái hậu run nhè nhẹ, cắn chặt khoé miệng trừng mắt nhìn Hứa Bất Lệnh thật lâu, run run giọng nói.
Đóng cửa lại.
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, thành thành thật thật xoay người đóng cửa lại, sau đó lại nghe được tiếng bước chân đang thẳng tắp đi về phía mình.
Hứa Bất Lệnh âm thầm thở dài, xoay người lại nâng tay lên làm ra bộ dáng sợ hãi.
Thái Hậu, người bình tĩnh một chút, Lệnh Nhi biết sai rồi.
Sắc mặt Thái Hậu bi phẫn khó kìm được, cầm cây kéo chỉ về phía Hứa Bất Lệnh, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Ngươi. Ngươi nghiệp chướng, ngươi có biết người làm chuyện hoang đường gì không?
Là do bất đắc dĩ, mong Thái Hậu thứ lỗi.
Bất đắc dĩ? Ha hả.
Thái Hậu cầm nước mắt, lông mi run nhè nhẹ nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh.
Ta là thái hậu, nhất quốc chi mẫu, nếu như Tiên Đế dưới suối vàng biết được.
Nói tới đây, Thái Hậu bi phẫn giơ tay cầm kéo chỉ về cổ mình, bộ dáng mất trong sạch muốn tuẫn tiết.
Hứa Bất Lệnh quýnh lên, vội vàng dùng ngón tay kẹp lấy cây kéo, nghiêm túc chịu tội.
Thái Hậu, Lệnh Nhi biết tội, thật sự là bất đắc dĩ, người cũng biết tình huống đêm hôm đó.
Thái Hậu ra sức kéo lại, chỉ chút công phu như vậy làm sao lấy trở về được, nàng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói.
Vì sao ngươi lại trốn tránh ta? Ta kêu người tiến cung vì sao người không tới?
Mặt Hứa Bất Lệnh lộ vẻ áy náy.
Hổ thẹn với thái hậu, thật sự không còn mặt mũi nào tới.
Thái Hậu nhẹ nhàng gật đầu, áp xuống lửa giận, vươn bàn tay trắng nõn ra.
Được, bổn cung coi như người bất đắc dĩ. trả yếm lại cho bổn cung!
Hứa Bất Lệnh lắc đầu rất dứt khoát.
Không trả.