Chương 144: Yêu cầu quá đáng (1)
Không trả? Thái hậu hơi sửng sốt, sau đó lại tức giận, sắc mặt đỏ ửng, đôi mắt đẹp trừng lên nhìn Hứa Bất Lệnh.
Ngươi thật to gan, ngươi muốn tạo phản sao, khi không cầm lấy đồ lót của bản cung làm gì? Ngươi lại chuẩn bị uy hiếp bản cung nữa sao? Ngươi quả là to gan, ta muốn ban chết cho ngươi ngay lập tức!
Thái hậu nói một mạch mới nhớ ra nơi này chỉ có nàng và Hứa Bất Lệnh, nàng sợ Hứa Bất Lệnh sẽ thật sự làm càn, dùng cái yếm kia ép nàng làm ra chuyện vô nhân tính gì đó.
Yếm thêu họa tiết hoa sen và cá chép chỉ có thái hậu mới có thể mặc, nếu cái yếm này bị Hứa Bất Lệnh mang ra ngoài thì thanh danh của nàng coi như xong, lại nói dựa vào thân phận hiện giờ của Hứa Bất Lệnh, nàng khẳng định sẽ lưu danh sử sách, bị người người mắng là 'dâm phụ' đến vài ngàn năm cũng nên. Đây. thật khiến cho người ta không rét mà run.
Nghĩ tới đây, thái hậu vô cùng hối hận, hối hận bản thân sao lại đuổi hết cung nữ ra ngoài. Nàng nhanh chóng cầm lấy cái kéo ý đồ muốn tự bảo vệ bản thân. Hứa Bất Lệnh lại nhanh tay hơn, hắn lấy được cái kéo trước, lại chắp tay hành lễ, mở miệng ôn hòa nói.
Thái hậu, lần này ta tới đây thứ nhất là muốn xin lỗi thái hậu về việc lần trước, thứ hai là muốn hỏi người một chuyện.
Thái hậu cắn răng, đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Ngươi đừng có dọa ta, trước trả lại cái yếm cho bản cung, nếu không chúng ta không có gì phải bàn cả.
Hứa Bất Lệnh vẫn tươi cười thản nhiên, bình tĩnh nói.
Hôm nay ta tiến cung là có chuyện quan trọng muốn hỏi thái hậu, cũng do đi đường vội vã nên đã quên không mang theo đồ vật kia cho thái hậu.Thái hậu mấp máy môi, không nói được lời nào, lại nhìn thấy bộ dáng của Hứa Bất Lệnh. Xem ra hôm nay nếu nàng không trả lời thì sẽ không trả lại đồ cho nàng. Thái hậu đè lại tức giận trong lòng, một lúc sau mới lạnh lùng đáp.
Ngươi nói đi.Hứa Bất Lệnh cân nhắc một chút, sau đó vẻ mặt nghiêm túc hơn vài phần, giọng nói chân thành nói với thái hậu.
Sáu mươi năm trước triều đình bình định Nam Triều, sau khi cuộc sống nhân dân khôi phục trở lại cũng từng tiêu diệt bộ phận lớn thế lực tà giáo, với cả Tỏa Long Cổ cũng là đồ vật bắt nguồn từ Nam Triều mà ra.Hứa Bất Lệnh mới nói một nửa, tức giận trong lòng thái hậu cũng biến mất sạch sẽ, sau đó vẻ mặt cũng nghiêm túc lên không ít.
Ngươi có ý gì? Ngươi hoài nghi triều đình sau khi diệt trừ Nam Triều đã lấy Tỏa Long Cổ rồi hạ lên người ngươi sao?Buồn cười, bản cung còm xem nó là ma vật đây.
Hứa Bất Lệnh thấy thái hậu đã khôi phục dáng vẻ thường ngày, bước chân chậm rãi đến chiếc ghế bên cạnh giường êm của thái hậu ngồi xuống.Lúc này Thái hậu vẫn đứng yên tại chỗ một lúc lâu, trong lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện. Khi xưa án Tỏa Long Cổ đã liên lụy quá nhiều người, thậm chí có thể khiến cho bảy vị vương gia đồng loạt tranh giành, cơ bản chính là ai dính vào cũng sẽ chết. Thái hậu dù căm tức Hứa Bất Lệnh vô lễ với mình, nhưng cũng không dám lơ là làm chậm trễ chuyện này, bước đến giường êm nghiêm chỉnh ngồi xuống.
Nàng mở miệng nói, Tỏa Long Cổ trên người của ngươi là do người trên giang hồ hạ, tuyệt đối không phải do triều đình. Ngươi chớ suy đoán lung tung ảnh hưởng đến hòa khí đôi bên.
Hứa Bất Lệnh nghe xong lời này, thái độ cũng tạm coi là ôn hòa, lời nói ra miệng vẫn thẳng thắn trực tiếp như trước, Ta cũng cho rằng độc này đến từ giang hồ, không có liên quan với triều đình. Nhưng vài ngày trước ta phát hiện một ít chứng cứ, chỉ rõ suy đoán của ta không đúng, mới không thể không nghi ngờ.
Chứng cớ gì? Là chứng cớ gì ta không thể tiết lộ cho thái hậu biết được. Lỡ như chứng cớ này là sai, vậy chẳng phải sẽ làm phá hủy tình cảm bao năm giữa phụ vương, thánh thượng và Tiêu thị sao? Ta mạo muội đến tìm thái hậu cũng là mong người giúp đỡ tra xem chứng cứ này là thật hay giả.
Lông mày thái hậu nhíu chặt, nàng hiểu nếu Hứa Bất Lệnh thật sự chứng minh được độc này có liên quan đến hoàng thất thì sẽ gây ra sóng gió gì. Hứa gia và Tống gia là hai đại gia tộc nhưng chỉ có một gia tộc có thể tồn tại, nói không chừng cả thiên hạ đại loạn cũng nên.
Ngươi muốn ta giúp như thế nào?
Hứa Bất Lệnh suy nghĩ một chút rồi nói.
Năm đó bình định Nam Triều là tổ phụ Hứa Liệt của ta nắm giữ ấn soái, chỉ huy đại quân đồng lòng như một mới có thể giành thắng lợi. Nếu khi đó Tỏa Long Cổ được giao lại cho triều đình, Hứa gia chúng ta không thể nào không biết được, triều đình càng không có lý gì hạ loại độc này lên người ta.
Thái hậu gật đầu, đáp.
Ngươi biết những chuyện này là tốt rồi. Năm xưa khi Hiếu Tông hoàng đế hạ lệnh tiêu diệt toàn bộ những kẻ tà ma ngoại đạo trong thiên hạ, Hứa lão tướng quân một lòng trung trinh với bệ hạ tất sẽ không làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý. Hiếu Tông hoàng đế nổi tiếng minh quân, trái phải rõ ràng cũng sẽ không cất giấu Tỏa Long Cổ.
Hứa Bất Lệnh cũng đồng ý với thái hậu.
Đúng là như thế. Ta và phụ vương trước giờ chưa từng nghi ngờ điều này, chỉ một mực cho rằng Tỏa Long Cổ đến từ nhân sĩ giang hồ, còn bỏ công phái người đến Nam Triều tìm kiếm manh mối. Nhưng vào mấy ngày trước, ta vô tình nhận được tin tức, Tỏa Long Cổ được chế tạo từ một nơi được gọi là Bách Trùng Cốc. Đây chỉ là một thế lực nhỏ, ở sâu trong núi, 60 năm trước khi đại quân đi qua nơi này cũng không gặp phải tai họa hung hiểm gì. Sau khi chiến thắng Nam Triều, dân chúng yên ổn trở lại, triều đình mới dẫn binh tiêu diệt chỗ đó, thiêu hủy trên dưới Bách Trùng Cốc không còn một mảnh, Tỏa Long Cổ cũng vì thế mà thất truyền đến tận bây giờ..