Chương 146: Giang sơn như vẽ
Thời gian đang đến gần tháng hai, mùa xuân còn chưa tới, liễu trong thành đã lộ ra một chút mầm non xanh tươi.
Vào buổi trưa, Hứa Bất Lệnh vừa bước ra khỏi cổng cungr điện, lên ngựa, đi đến cửa hàng của Tôn gia.
Bởi vì thái hậu rất tức giận, nên chưa nói tới bữa ăn, một ngụm trà cũng không có. Tuy nhiên, sau cuộc trò chuyện chânm tình, cuối cùng hắn đã thuyết phục được thái hậu giúp mình thăm dò vài thứ, còn kết quả thì có vẻ như hắn cũng chỉ có thể chờ đợi.
Nói đến đây, sau khi nghe nói vềy phương pháp giải độc ngớ ngẩn đó ở Ninh Thanh Dạ, gặp lại thái hậu hắn luôn cảm thấy kỳ quái, ừm. Hứa Bất Lệnh luôn nghĩ đến cảnh thái hậu đảo mắt.
Hứa Bât Lệnh lắc đầu, xua tan cơn đau nhói trong lòng do sự tò mò của tuổi dậy thì gây ra, rồi hô 'Giá' nhẹ một tiếng, Hứa Bất Lệnh lao đến con hẻm đá xanh.
Luôn luôn có một vài người uống rượu ngồi trong cửa hàng của Tôn gia. Tôn chưởng quỹ, như mọi khi, đi lại trước một vài vại rượu lớn, phục vụ rượu và phục vụ các món ăn, vừa nói chuyện với những người uống rượu về việc từ nam ra bắc.
Chủ quán, bưng một vò rượu.
Được. Ồ, công tử đến rồi, đã lâu không gặp.
Cuối năm có chút bận nên không có thời gian tới đây.
Tôn chưởng quỹ mỉm cười nhận lấy bầu rượu màu đỏ son từ Hứa Bât Lệnh, dùng thìa gõ nhẹ vào thùng rượu, Nếu không phải gia nhân mỗi ngày đều tới mua rượu, ta còn tưởng công tử đã từ bỏ rượu rồi.
Rượu của tiệm, e rằng không ai có thể bỏ được.
Tôn lão bản hài lòng gật đầu, cân nhắc một chút rồi lại thở dài, Mấy ngày trước, có một vị khách giang hồ, sắp chết chạy tới xin ăn một miếng, không biết có nên vui vẻ hay không.
Hứa Bât Lệnh vừa nghe nói như vậy, trầm ngâm một lát, lắc đầu cười thầm.
Một bát rượu đi ra ngoài, một bát rượu lên đường, dù sao đi xong cuộc hành trình còn hơn là chết ở trong đó, một vùng đất xa xôi mà không hề mong đợi. Ngay cả hy vọng mạnh mẽ cũng không có, theo quan điểm của ta thì ta nên hạnh phúc thì hơn.Tôn lão bản gật đầu.
Đúng là như vậy.
Hứa Bât Lệnh ôm ngựa đợi một hồi, lòng có rung động, chợt nhớ tới viên ngọc vỡ nát mà Lục phu nhân đưa cho hắn, bèn hỏi, Nhân tiện, Tôn lão bản, trước cuối năm có người nhà tới mua hai bình rượu. Tuy mùi vị không tốt lắm, nhưng so với viên ngọc vỡ thì quý hơn, thật sự là rất hiếm thấy. Tôn lão bản có vò nào ở đây không?
Tôn lão bản lắc đầu cười.
Cái đó không tính là rượu, chỉ là rượu nồng, uống không ngon. Trong tiệm có một ít vò rượu thừa, vốn dĩ dùng để ướp thịt. Nếu không chê mùi vị của nó, công tử có thể uống nó. Hiếm khi có thứ làm khó được ta, cho nên ta không ngại.
Tốt.
Một lúc sau, Tôn lão bản bưng ra một cái bình nhỏ đưa cho Hứa Bât Lệnh, Chao ôi, người ta ngày thường uống say để quên đi người bạc tình, thế nhưng công tử lại làm ngược lại.
Ta nhớ người bạn cũ của mình, cũng quen rồi.
Hứa Bât Lệnh mở nút rượu ra ngửi, mùi rượu xộc thẳng vào mũi, hài lòng gật đầu, cưỡi ngựa rời đi.Tôn lão bản vắt chiếc khăn lên vai, nhìn bóng lưng người nọ vừa đi, trầm ngâm một lát rồi lẩm bẩm.
Nhớ người cũ thì tốt, sợ là gặp lại thì quên mất người cũ.
Vừa dứt lời, một giọng nói nhẹ nhàng đáp lại từ bên ngoài lan can, Là đàn ông, thích cái mới và ghét cái cũ là lẽ đương nhiên, nhưng sợ rằng không thấy cái mới.
Tôn lão bản sửng sốt, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn, bên ngoài quán từ lúc nào đã xuất hiện một thư sinh trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, có râu cằm, tay cầm chiếc ô giấy dầu, đứng ngoài lan can cửa hàng.
Tôn lão bản cẩn thận xác định, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc.
Tiểu Từ, không phải ngươi đã đóng bút rời giang hồ về ở ẩn Trung Nam Sơn sao? Tại sao lại trở lại?
Từ Đan Thanh mang theo chiếc ô giấy dầu sau lưng, cười bất lực.
Mấy ngày trước người trong cung đưa cho đệ một cây bút, đệ không lấy, đoán chừng sẽ chôn ở Trung Nam Sơn, nên đệ chỉ có thể tái xuất giang hồ một chuyến. Lúc trước không biết huynh cất giấu những loại rượu khác, cũng nên cho đệ uống thử một ngụm chứ.
Tôn lão bản cười như gặp lại bạn cũ, bưng một vò rượu khác bước ra, nhìn lên nói.
Ngươi đó, nhậu say rồi thì sẽ phát điên, đột nhập vào rừng hoa đào của nhà họ Thôi uống rượu, nếu người ta không phải là con gái, có lẽ ngươi đã ép người ta uống rượu rồi.
Từ Đan Thanh nhẹ lắc đầu.
Người ta có duyên, hồi đó ai biết được. Đệ bắt đầu vẽ hơn mười năm rồi, lúc đầu còn kiêu căng ngạo mạn, nhưng bây giờ không dám nữa. Cũng không vẽ được nữa rồi.
Tôn lão bản lấy khăn lau tay thở dài.
Các vị tiền bối, sư huynh cũng thông minh như Tống sư phụ, biết bước vào giang hồ không quay lại được, cho nên đã từ bỏ sự nghiệp chính thức làm lại từ đầu, nhìn xem những gì mọi người đang làm bây giờ đi, học viện hoàng gia đang cung cấp một loại rượu, ngay cả khi hắn ta nhìn thấy thế tử, thế tử cũng phải gọi hắn ta một tiếng tiên sinh.
Trong đám thư sinh, cũng chỉ có ngươi thành tài, không thể so sánh được.
Từ Đan Thanh một tay nâng nút rượu lên, để trước mũi ngửi rồi cau mày.
Khẩu vị của Hứa công tử kiểu gì vậy, như thế này cũng có thể uống được.
Tôn lão bản bĩu môi.
Ai cũng thích, không muốn uống thì đừng lãng phí, dùng ướp thịt tốt hơn là đổ đi.
Từ Đan Thanh nhìn cái bình một lát, nghĩ nghĩ lại mỉm cười.
Nhất định phải thử xem. Rượu giống mỹ nữ. Vốn dĩ đệ chỉ nhìn làn da của mỹ nữ, nhưng bây giờ nghĩ lại cũng có những mỹ nữ không phải độc nhất vô nhị trong ngàn dặm.
Yo. mười năm qua ta không thấy có bao nhiêu khẩu vị. Ngươi đừng nói ngươi vẽ tám mỹ nữ thì cả tám xấu xí nhé, thật quá đau lòng.
Đệ còn muốn sống thêm mấy năm, không có gan.
Ha ha.
.
Mặt khác.
Hứa Bât Lệnh cưỡi ngựa qua khu phố, đến một tiểu viện trong con hẻm yên tĩnh.
Mặc dù đã biết Ninh Thanh Dạ rời đi, nhưng Hứa Bân vẫn đến xem.
Đẩy cánh cửa sân cũ ra, khoảng sân đã gọn gàng ngăn nắp, vài mầm xanh từ góc tường, chiếc giếng che thùng rác, chum rượu dưới mái hiên được đặt rất bắt mắt. Vị trí mỗi vò rượu tượng trưng cho Ninh Thanh Dạ đến quán tìm Hứa Bất Lệnh một lần.
Hứa Bât Lệnh nhướng mày, đi xuống dưới mái hiên xem xét, dưới chum rượu đặt một tờ giấy bạc.
Tháo bình và nhặt tờ giấy gấp lên, một vài dòng chữ viết tay tinh xảo hiện ra.
Hứa công tử, ta đi vội, ta quên nói với huynh một điều, nếu phương pháp giải độc có tác dụng, công tử nợ Chung Ly Sở Sở một mạng. Sau này nhớ tìm nàng nói cám ơn.
Thật tiếc khi vứt những loại rượu này đi, nó quá rẻ mạt đối với công tử.
Cuối cùng, Chúc Mãn Chi là bạn tâm giao của ta, nếu huynh dám bắt nạt nàng ấy, ta và huynh sẽ quyết sống chết một phen.
Vĩnh biệt.
Hứa Bât Lệnh cau mày, nhìn đống bình rượu, lắc đầu lẩm bẩm.
Đã chết đâu mà nói vĩnh biệt, đầu óc có vấn đề.
Mặc dù nói như vậy nhưng Hứa Bât Lệnh vẫn mỉm cười, nếu phương pháp giải độc thực sự hữu dụng,lấy thân báo đáp cũng được, huống chi còn nợ nàng gái mắt xanh một mạng.
Về phần Chúc Mãn Chi, Tiểu Mãn Chi đáng yêu như vậy, đau lòng còn không kịp, sao có thể bắt nạt..