Thế Tử Hung Mãnh

Chương 147: Bí mật bất truyền

Chương 147: Bí mật bất truyền




Ngày hôm sau vào lúc hoàng hôn, chiếc xe kéo chở thái hậu nhanh chóng chạy ra khỏi cung, chạy về nhà mẹ đẻ của thái hậu, lấy lý do là về thăm người thân.

Tiêu gia nằm ngay giữa đường phố đối diện với Lục gia, cũng giống như Lục gia, đây chỉ là nơi ở tạm thời của các đệ tử trong gia tộc những lúc phải nhập kinh, nói nghiêm túc thì cũng không được coi như dinh phủ của tể tướng.

Thái hậu xuống xe ngựa, mang cung nữ theo hầu bên người vào cửa. Mọi người thấy nàng vào cửa đều nhanh chóng tiến ra, do thân phận cao quý của nàng cho nên tất cả mọi người đều phải hành lễ, dù có là các trưởng bối trong gia tộc mà nàng vốn phải gọi bằng thúc, bằng bá.

Nhưng Tiêu Đình, đứa cháu bảo bối của thái hậu, không biết trốn ở đâu, các nha hoàn tìm tất cả mọi ngóc ngách của Tiêu phủ cũng không gặp được.

Mục đích thái hậu đến đây lần này đương nhiên không phải tìm Tiêu Đình để trút giận, sau khi trò chuyện khách sáo với người của Tiêu gia vài câu, nàng đi về phía nơi ở của tể tướng Tiêu Sở Dương.

Tiêu gia là một gia tộc lớn, đã có ba đời thế hệ nắm giữ chức tể tướng trong triều, địa vị cao cả, nhưng do gia tộc này có lối giáo dục cực kỳ nghiêm khắc, nên cuộc sống lại không quá xa hoa giống các vương gia và các thương nhân khác, ngược lại còn có chút đơn giản bình thường.

Tiêu phủ này không có bất kì đồ vật hiếm lạ quý báu gì của thế gian, học đường, thư lâu, hay nơi ở đã bỏ đi, chính xác là không dư thừa một nơi nào có thể tham quan hay trưng bày.

Nhìn vào cấp bậc của Tiêu Sở Dương, làm người ta không thể tìm được một điểm xấu nào để chê hắn, mới hơn mười tuổi đã có chút danh tiếng, còn bởi vì hắn là con trai thứ của chính thất nên hắn có thể giống các đệ tử Tiêu gia khác ra ngoài làm quan, rồi từ thấp đến cao từng chút đi lên.

Lúc đầu Tiêu Sở Dương làm huyện lệnh ở một địa phương nhỏ vùng Lĩnh Nam, là một nơi khỉ ho cò gáy đến cả ngựa cũng không chạy được, vì thế Tiêu Sở Dương phải đi bộ ở nơi núi non trùng điệp của huyện này, mang theo hòm thuốc, ngẫu nhiên gặp phải dân chúng nghèo khổ còn chữa bệnh giúp người, cũng nhờ trước kia hắn đã từng học y thuật.

Có rất nhiều đệ tử của Tiêu gia, những người mang họ Tiêu lại càng nhiều. Trong lúc Tiêu Sở Dương làm huyện lệnh chưa bao giờ để lộ gia cảnh của mình, ngay cả cấp trên của hắn cũng không biết người huyện lệnh nhìn có vẻ bình thường kia lại chính là con trai của Tiêu thị Tiêu Hoài Nam.Sau đó phụ thân và huynh trưởng của Tiêu Sở Dương lần lượt lâm bệnh nặng, vì thế Tiêu Sở Dương hiện đang làm huyện lệnh ở ngoài được kêu trở về, rồi cứ thế tiến vào kinh thành làm tể tướng mãi cho đến hôm nay.

Trong nơi ở của Tiêu Sở Dương chỉ có vợ con của hắn cùng hai người già, phần lớn phòng đều là phòng trống, các phòng khác là nơi để các loại sách, hồ sơ, vì trời vừa mới bắt đầu tối nên cũng chỉ có thư phòng đang đốt một ngọn đèn dầu.

Thái hậu là đứa em gái nhỏ nhất của Tiêu Sở Dương, rất quen thuộc nơi ở của hắn, nên nàng đã để cung nữ theo hầu phía sau đứng chờ ở bên ngoài, một mình đi vào gõ cửa.

Nhị ca?Rất nhanh Tiêu Sở Dương mở cửa phòng ra, điều đầu tiên cần làm đương nhiên là dựa theo quy củ hành lễ.

Tham kiến thái hậu.

Sau đó xoay người đi vào trong phòng, ở trên bàn sách lớn cầm lên một nửa hồ sơ, cũng không nâng mi nhìn lên mà nói.

Sao lại quay lại rồi? Ở yên trong cung không được sao?Có câu ‘huynh trưởng như cha’, thái hậu và Tiêu Sở Dương tuổi tác cách nhau khá xa, nàng lại làm em gái đương nhiên là hơi sợ hắn. Lúc này nàng đoan đoan chính chính bước vào phòng sách nâng tay đóng cửa lại, đi đến ngồi xuống chiếc ghế để ở bên bàn, có chút chần chừ rồi nói.

Ta muốn quay lại nhìn một chút. Ừm, vài ngày trước thánh thượng hình như định phái mười vị võ sư tài giỏi và một lượng lớn binh sĩ, tất cả cho phiên vương nắm giữ.

Cá nhân vũ dũng, sẽ không ảnh hưởng gì đến đại cục. Mười vị võ sư tài giỏi đơn giản chỉ dùng để trấn an những người học võ mà thôi.

Ừm.Thái hậu gật đầu khẽ cân nhắc, cười cười nói.

Võ nghệ của Hứa Bất Lệnh cũng không tệ, có cần sắp xếp người vào không?

Tiêu Sở Dương bình tĩnh đáp.

Cổ công công rất cảm kích Hứa Bất Lệnh, định xếp thứ mười. Nhưng hắn và giang hồ tranh đoạt đã từng bị mất danh tiếng, nếu đưa ra sẽ làm cho binh sĩ không phục. Nếu Hứa Bất Lệnh có ý định này thì để hắn tự đi tranh cũng được.Khuôn mặt thái hậu mang ý cười, như đang suy nghĩ cái gì.

Võ nghệ của Hứa Bất Lệnh tuy giỏi, nhưng hiện tại lại trúng Tỏa Long Cổ, vì vậy muốn đấu thắng mười vị võ sư kia sợ là quá khó, thật không biết đến khi nào mới có thể giải độc xong. Đúng rồi, ta nhớ 60 năm trước dẹp loạn Nam Triều chính là tổ phụ của chúng ta mang binh tiêu diệt phỉ trại, thế gian hiếm khi thấy được Tỏa Long Cổ, lúc ấy tổ phụ có giữ lại một chút gì hay không?

Nói xong thái hậu cẩn thận quan sát sắc mặt của Tiêu Sở Dương.

Nhưng làm cho thái hậu ngạc nhiên là Tiêu Sở Dương từ đầu đến cuối không có một chút sợ hãi nào, lật qua một trang sách trong tay rồi nói, Lúc ấy để lại một con, đặt ở Hoài Nam, độc trùng mà thôi, không lấy được phương pháp dưỡng cổ, lưu lại vô dụng.

!!

Thái hậu mở to mắt ngạc nhiên một lúc mới hồi phục tinh thần lại, vơi bớt nghi ngờ rồi mới nói.

Hứa Bất Lệnh trúng độc, triều đình một lòng tìm kiếm Tỏa Long Cổ, sẽ không liên lụy gì đến Tiêu gia của chúng ta chứ?Tiêu Sở Dương lắc đầu.

Lúc phụ thân còn tại thế, trên giang hồ nạn trộm cướp hoành hành, vì giải quyết nạn này mà tổn hại không ít nhân lực. Cho đến mùa xuân năm Chiêu Hồng thứ hai, triều đình ban lệnh giải quyết có thưởng, tất cả cao thủ đều dùng toàn lực truy đuổi, nhưng vẫn không làm gì được Chúc Trù Sơn. Thôi gia U châu và Tiêu gia của chúng ta có chuyện như thế nào, năm đó tổ phụ là quân sư, chuyện này chắc chắn biết rõ, Thôi gia U châu chạy tới chỗ của ta mượn Tỏa Long Cổ, lại vướng thể diện, vì vậy lúc ấy ta đã tự viết một phong thơ cho tỷ tỷ của người mang Tỏa Long Cổ giao cho Thôi gia.

Hả?

Trong mắt thái hậu lộ ra vẻ nghiêm túc.

Như vậy có thể là Thôi gia hạ độc hay không?

Tiêu Sở Dương thở dài.

Sau khi Chúc Trù Sơn bị bắt đền tội, đã mang Tỏa Long Cổ trở về, nhưng trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn phát sinh, tất cả tử sĩ và Tỏa Long Cổ đều không còn tin tức cho đến ngày hôm nay.

Thái hậu nghe vậy đã vội vàng lên.

Vậy tại sao chuyện này ngay cả ta cũng không biết? Nếu Hứa Bất Lệnh bị trúng độc của Tỏa Long Cổ có nguồn gốc từ Tiêu gia, thì không phải trước tiên nên giải thích rõ ràng.

Tiêu Sở Dương khép sách lại, lắc đầu nói.

Khi tiêu diệt Nam Triều, các tướng sĩ thương vong nghiêm trọng, hoàng đế Hiếu Tông hạ lệnh tiêu trừ loại độc dược này, vậy nên nếu tổ phụ cố ý giữ lại chính là cãi lệnh vua, lỡ như bị người ngoài biết được sẽ hủy hoại hiền danh cả đời của tổ phụ.

Hơn nữa không phải chỉ có Tiêu gia chúng ta có Tỏa Long Cổ, trước khi Tỏa Long Cổ mất, trên giang hồ đã có mấy lần xảy những án chết do bị trúng Tỏa Long Cổ, còn cả biện pháp nuôi dưỡng Tỏa Long Cổ. Việc Hứa Bất Lệnh trúng cổ độc vẫn còn khó có thể kết luận, đầu tiên nếu nói ra chắc chắn sẽ làm tổn hại đến hiền danh của tổ phụ, chưa nói đến có người sẽ lấy lý do này dẫn đến thị phi.

Sau đó nửa đời người còn lại tổ phụ và cha nghiên cứu cách giải độc cho Tỏa Long Cổ của Tiêu gia chúng ta, nhưng lại không tìm được cách giải, nếu Hứa Bất Lệnh trúng độc thực là Tỏa Long Cổ của Tiêu gia, thì sợ không chết cũng phải tàn phế, thắng thắn nói ra sẽ bị làm bia trút giận cho người khác, ngươi nói ta làm sao có thể thắng thắn đây?

Lòng thái hậu lập tức trầm xuống, hơi do dự một chút rồi cẩn thận dò hỏi.

Có biết là ai cướp Tỏa Long Cổ không?

Tiêu Sở Dương nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, giương mắt nhìn về phía hoàng thành rộng lớn, cuối cùng lắc đầu.

Nếu độc mà Hứa Bất Lệnh trúng là của Tiêu gia, thì sẽ liên lụy rất lớn, ngay cả ta cũng không thể nhìn ra được cái gì. Việc này không nên để người ngoài biết, nếu không sẽ mang đến tai họa ngập đầu, trăm họa mà không một lợi.

Vậy lỡ như cuối cùng bị thánh thượng hoặc Hứa gia điều tra được.

Độc đó không phải do Tiêu gia của chúng ta hạ, mặc dù cuối cùng liên lụy Tiêu gia chúng ta, thì ta cũng có biện pháp ứng phó, hiện tại chỉ cần đứng một bên chờ xem biến cố này là được.

Ừm.

Thái hậu gật đầu, nghĩ chỉ cần độc không phải do Tiêu gia chúng ta hạ là tốt rồi, nói thêm vài ba câu về việc nhà, nàng cũng đứng dậy cáo từ đi ra khỏi thư phòng..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất