Chương 145: Yêu cầu quá đáng (2)
Không sai. Nhưng trong chuyện này còn có vấn đề gì sao?
Hứa Bất Lệnh hơi nhíu mày, tiếp tục đáp.
Năm đó người phụ trách xử lí sự tình diệt trừ nạn trộm cướp sau chiến trận, khôi phục yên bình cho nhân dân là quân sư Tiêu Dĩnh, tổ phụ của thái hậu người, đồng thời người dẫn binh đi thiêu hủy Bách Trùng Cốc cũng chính là Tiêu lão tiên sinh.
Thái hậu sững sờ một chút, sau đó giận dữ chất vấn.
Ngươi đang hoài nghi Tiêu gia chúng ta trộm giấu Tỏa Long Cổ, sau đó hạ lên người ngươi sao? Ngươi..
Hứa Bất Lệnh khoát tay.
Ta không hề nghi ngờ Hoài Nam Tiêu thị. Tiêu thị và Hứa gia chúng ta trước giờ không can thiệp vào chuyện của nhau, nếu Tiêu thị ra tay hạ độc lên người ta, thì chính là trăm hại không một lợi. Cho dù triều đình có ý muốn hạ độc thủ cũng sẽ không phái Tiêu thị làm, loại sự tình tàn sát hậu duệ công thần như vậy, nếu Tiêu thị thật động thủ với Hứa gia, thì sớm muốn gì Tiêu thị cũng sẽ bị nhắm vào.
Sắc mặt thái hậu hơi hòa hoãn, trịnh trọng gật đầu.
Ngươi biết rõ là được. Chuyện năm xưa liên lụy quá nhiều người, Tiêu gia ta không có khả năng nhúng tay vào.
Hứa Bất Lệnh thở dài một hơi, nói, Bây giờ chỉ có thể quan sát tình hình trước mắt, Tiêu gia quả thật có hiềm nghi rất lớn là kẻ giấu diếm cất giữ Tỏa Long Cổ. Sáu mươi năm trước triều đình tiêu trừ Nam Triều, toàn quân trên dưới đều nghe theo tổ phụ ta. Kẻ có thể dối trên gạt dưới qua mắt tất cả mọi người, cố ý cất dấu Tỏa Long Cổ cũng chỉ có thể là mấy người xuất thân từ các đại gia tộc, mà khi ấy Tiêu lão tiên sinh xem chừng xuất thân còn cao hơn tổ phụ ta một chút.
Thái hậu yên tĩnh suy nghĩ, một lúc sau nàng mới cẩn thận mở miệng, Tiêu gia ta quả thật có bản lĩnh làm ra chuyện này, nhưng đó là chuyện của sáu mươi năm trước. Cứ cho là tổ phụ ta tính toán không chút kẽ hở, thì cũng không thể nào nghĩ đến chuyện sáu mươi năm sau sẽ ra tay với ngươi, dù sao lúc đó Hứa lão tướng quân vẫn còn một thân một mình, ngay cả phu nhân cũng không có.
Hứa Bất Lệnh lắc đầu, Tiêu lão tiên sinh suy tính kĩ càng, nhưng chuyện dấu diếm Tỏa Long Cổ cũng không nhất định là để nhắm vào ai cả. Hoài Nam Tiêu thị từ trước đến giờ nổi tiếng tinh thông kỳ môn độn giáp, đối với những thứ đồ vật kì dị kia dĩ nhiên sẽ nảy sinh lòng hứng thú. Xem tác phong của Tiêu gia bao nhiêu năm qua, nếu gặp được Tỏa Long Cổ, hẳn sẽ không nỡ để nó thất truyền mà giữ lại là điều bình thường. Hoài Nam Tiêu thị đã cất giấu bao nhiêu đồ vật bị thất truyền trong lịch sử, có lẽ thái hậu biết rõ hơn ta.
Thái hậu trừng đôi mắt đẹp nhìn hắn, chầm chậm tựa người vào giường êm, cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện. Cân nhắc xong nàng nghiêm túc lắc đầu, nói, Tiêu gia ta quả thật sẽ cất giấu một ít đồ vật kì lạ, nhưng ta vốn lớn lên ở Hoài Nam, từng vào trong bảo khố của gia tộc xem qua mấy lần, cũng chỉ thấy mấy loại đồ vật chỉ dùng để ngắm, chưa từng nghe qua nơi đó cất giấu Tỏa Long Cổ. Cho dù gia tộc ta thật có cũng sẽ không lấy độc hạ lên người ngươi.
Thái hậu nên biết Tỏa Long Cổ vô cùng lợi hại, mệnh của ta đã không còn dài, vậy nên trước khi tạ thế, ta sẽ thử tất cả mọi cách. Tỏa Long Cổ rất có thể là đến từ Tiêu gia, nhưng Tiêu gia sẽ không ra tay với ta. Khả năng duy nhất là trước kia đã xảy ra chuyện không may khiến cho Tỏa Long Cổ đổi chủ mà thôi. Nếu thật có chuyện này, vậy Tiêu gia hẳn là người rõ nhất. Kính xin thái hậu giúp ta thăm dò trưởng bối Tiêu gia rõ ràng.Thái hậu khẽ mấp máy môi.
Ngươi kêu ta làm thế nào mở miệng nói ra loại chuyện này chứ? Dù sao độc này không thể ở Tiêu gia ta, càng không có bất kì liên quan nào với chúng ta.Hứa Bất Lệnh thở dài một hơi, đặt lễ hộp bên cạnh thái hậu, nói khẽ.
Ta đã là người bị đao kề lên cổ, đã bị dồn đến chân tường rồi. Chuyện xảy ra lần trước quả thật chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Ta vì điều tra Tỏa Long Cổ đã liều chết xông vào hoàng cung, Tiêu gia của thái hậu ta cũng sẽ thử xông một lần. Nếu như ta chết ở Tiêu gia, việc này xem chừng sẽ còn rắc rối hơn nhiều. Ngươi.
Hứa Bất Lệnh đang uy hiếp nàng sao. Đây rõ ràng là trắng trợn uy hiếp mà! Thái hậu hít một hơi thật sâu, mắt đảo lên nhìn Hứa Bất Lệnh vài lần, nàng rất muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì mới phải.Dù sao bây giờ Hứa Bất Lệnh quả thật đã đến bước đường cùng, người sắp chết quả thật sẽ có thể làm ra mấy chuyện liều lĩnh như vậy, đây cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. Vả lại, cái yếm của nàng vẫn còn ở trong tay của hắn.
Thái hậu nghiêm túc nói với Hứa Bất Lệnh.
Được, ta sẽ giúp ngươi tra hỏi xem sao. Ngươi ngàn vạn lần đừng gấp gáp mà làm ra chuyện điên rồ gì.
Hứa Không Lệnh chắp tay tạ ơn.
Tạ thái hậu giúp đỡ.
Ngừng một chút, thái hậu lại nói tiếp.
Còn nữa, lần sau ngươi tiến cung, nhớ rõ phải mang theo cái yếm kia cho ta.
Hứa Bất Lệnh cười hai tiếng ha ha không rõ ý vị, mà thái hậu ngồi một bên sớm đã bị hắn làm cho tức chết rồi..