Thế Tử Hung Mãnh

Chương 148: Đèn trước mắt là đẹp nhất

Chương 148: Đèn trước mắt là đẹp nhất




So với triều đình đầy sóng gió, thành Trường An gần đây yên ả hơn nhiều.

Chuyện Nhân Nghĩa Đường đối với Hứa Bất Lệnh cũng không tính là gì, thế nhưng nó để lại dư âm khó có thể tiếp nhận nổi với khách giang hồ ở thành Trường An.

Đường Hổ Đài ban đầu là một mảnh đất ảm đạm, làm việc có chừng có mực, từ trước đến nay triều đình vẫn mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng lần này lại xảy ra sự tình ám sát thế tử Phiên Vương, chuyện này quả thực rất lớn, Lý gia bị trừng phạt, kéo theo một cuộc thanh trừng lớn, thậm chí Nhân Nghĩa Đường cũng bị phong toả.

Sau sự việc lần này Trần Tứ Gia cũng được lợi do âm thầm giúp Hứa Bất Lệnh, chỉ bị phạt và tịch thu một số vàng bạc, sau đó phủi sạch quan hệ do thiếu hiểu biết.

Nhưng khách giang hồ đều rất thận trọng, tất nhiên sẽ không dám kinh doanh buôn bán trở lại, dòng người trên đường Trường Nhạc vốn đông đúc nhộp nhịp, khách giang hồ xưa nay tấp nập ngựa xe nối đuôi nhau trên từng ngõ nhỏ, giờ đã ảm đạm đi nhiều, ánh đèn ở các khách điếm nay cũng tắt.

Thời điểm trăng treo đầu cành, tiếng bước chân"thình thịch"ổn định vang lên trên con hẻm nhỏ, một nữ nhân mặc y phục đạo sĩ, trên đầu đội chiếc mũ chậm rãi đi tới cửa khách điếm.

Một thủ vệ hung tợn đứng ngoài tửu điếm trông cửa, nâng tay lên xua đuổi từ xa.

Đóng cửa rồi, gần đây khách điếm đang dọn dẹp, không mở cửa, những chỗ khác cũng không mở cửa.

Người sống ở thành Trường An rất nhiều, phía Trần Tứ Gia đương nhiên có không ít đầu mối quan trọng về hắc lưỡng đạo, chẳng qua sau khi phát sinh chuyện nhiễu loạn ở đường Hổ Đài, toàn bộ thành Trường An gần như đóng cửa, khách giang hồ cũng sống trong cảnh màn trời chiếu đất, muốn làm chuyện đại sự cũng không có cơ hội.

Nữ đạo sĩ dừng chân trước cửa, lấy từ trong tay áo ra một nén bạc, hơi cúi đầu chắp tay thi lễ, Bần đạo vào kinh không làm chuyện gì cả, chỉ muốn đi tìm người, mong tráng sĩ thông báo giúp một tiếng.

Giọng nói nhu hoà làm người nghe cảm giác như được tắm mình trong gió xuân, một câu nói bình đạm thản nhiên lại làm người cảm giác gần gũi.

Thủ vệ ôm cánh tay lộ vẻ do dự, đánh giá trên dưới vài lần. Chỉ muốn đi tìm người vậy không phải chuyện đại sự gì, hắn chần chừ một chút rồi mới đi vào khách điếm, lên lầu thông báo một tiếng.Một lát sau, cửa khách điểm được mở ra.

Nữ đạo sĩ mang theo chiếc mũ đi dọc theo thang lầu lên lầu hai, lầu hai bày biện cảm giác có chút giống nhà giàu mới nổi, nơi nơi đều là vàng bạc châu báu, sát vách tường hình như vừa được tu sửa lại, màu sơn có chút khác biệt, thoạt nhìn trước đó có một lỗ lớn mới bị đập vỡ.

Trần Tứ Gia thân hình cao lớn, ngồi trước bàn pha ấm trà bằng ngọc thạch, sắc mặt không được tốt lắm, sau khi nhìn thấy nữ đạo sĩ đi tới, mới chắp tay ôm quyền làm lễ, Bằng hữu hiện tại vào kinh, thời điểm này tới không thích hợp.

Nữ đạo sĩ hơi gật đầu làm lễ, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đối diện.

Chỉ muốn tới tìm người, không phải tới gây chuyện thị phi. Ha ha.

Trần Tứ Gia lắc đầu thở dài.

Người giang hồ lang bạt tới đây ai không nói không muốn gây chuyện thị phi, nếu muốn yên ổn an phận tìm người, có thể trực tiếp tìm quan phủ, tới chỗ ta làm gì.Nữ đạo sĩ không thể phủ nhận, sau một lúc im lặng mới mở miệng nói.

Năm trước có một cô nương tới đây tìm Trần Tứ Gia có phải không? Vóc dáng cao hơn bần đạo một chút, chắc hẳn có che mặt, hỏi thăm tin tức chủ quan Tập Trinh Tư Trương Tường.

Động tác của Trần Tứ Gia hơi dừng lại, chuyện Nhân Nghĩa Đường mấy ngày trước là bởi vì Thế tử Túc Vương muốn bảo vệ Ninh Thanh Dạ mới quan tâm hắn một chút. Người giang hồ có mệnh kiếm tiền cũng có mệnh tiêu tiền, tin tức này rõ ràng là không thể nói ra.Nghĩ tới đây, Trần Tứ Gia lại cười ha hả, buông ấm trà lắc lắc đầu.

Đúng là có một người như vậy, nhưng sau khi hỏi thăm tin tức xong thì không biết tung tích, đạo trưởng nên đi nơi khác hỏi thăm.

Không biết tung tích.Nữ đạo sĩ nhẹ giọng than một câu, biết không thể hỏi thăm được gì, buông nén bạc đứng dậy ra khỏi khách điếm.

.

Cả thành đèn lồng rực rỡ, đèn lồng ở mái gác của Trường Nhạc Cung đung đưa trong gió, mang theo vài phần ý xuân, do người trong thâm cung vốn đã thưa thớt, trời tối cung nữ của các phòng về cơ bản đều đã tắt đèn đi ngủ.Bên trong phòng tắm của tẩm điện, thái hậu và Xảo Nga nằm trong hồ nước lớn màu trắng bạch ngọc, sương mù từng đợt nhè nhẹ giăng kín khắp nơi, cánh hoa như lửa đỏ phiêu dạt trên mặt nước, lên xuống theo từng động tác của cơ thể.

Xảo Nga nằm nghiêng người trên hồ nước, nghiêm túc hầu hạ thái hậu tắm gội, thỉnh thoảng còn nhìn qua bả vai của thái hậu một cái, lại cúi đầu nhìn xem, ánh mặt lộ ra vài phần hâm mộ.

Thái hậu, buổi tối người nên đi nghỉ ngơi sớm một chút, đừng nghĩ nhiều như vậy. Người xem Lục phu nhân, suốt ngày chỉ có thêu thùa dưỡng hoa, tinh thần vẫn luôn tốt hơn nhiều không phải hay sao.

Hừ! Nàng chỉ nhọc lòng với mỗi cái tên Hứa Bất Lệnh thôi, tất nhiên không có chuyện gì phải lo lắng rồi.

Thái hậu quấn tóc ở trên đầu, lơ đễnh vẩy bọt nước, giữa mày mang theo ba phần buồn rầu.

Buổi tối sau khi từ Tiêu gia hồi cung, nàng có chút bồn chồn không yên, vẫn một mực nhớ lại cuộc trò chuyện với huynh trưởng.

Tỏa Long Cổ là từ Tiêu gia nên đó mới chính là chuyện phiền toái, tuy không thể làm gì được Tiêu gia, nhưng thanh danh của tổ tông không thể bị huỷ hoại bởi vì một câu nói.

Hơn nữa tổ tông cũng không làm chuyện thương thiên hại lý gì, không muốn để thứ đồ trân quý kia bị thất truyền như vậy cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng chuyện này không nên dễ dàng bàn ra.

Tiêu Tướng nói Tỏa Long Cổ không có thuốc nào chữa được, nếu như nói tin tức này cho Hứa Bất Lệnh, Hứa Bất Lệnh tất nhiên sẽ kinh hồn bạt vía, nếu hắn muốn giận chó đánh mèo với nàng hoặc với Tiêu gia, như vậy sẽ rất phiền toái.

Thế nhưng hiện tại Hứa Bất Lệnh cũng đã tra ra một chút manh mối chỉ mũi nhọn về Tiêu gia, nếu nàng không nói thì hắn cũng sẽ tự mình đi tra, đợi đến lúc đó bị hỏi tới cũng không thể giải thích được vì sao lại giấu giếm chuyện này.

Sau khi nghĩ lại, thái hậu vẫn cảm thấy nên nói rõ ràng chuyện này với Hứa Bất Lệnh, nếu Hứa Bất Lệnh không vô tâm vô phế, như vậy hẳn sẽ không lấy nàng ra trút giận, cũng không bất chấp tất cả làm ra chuyện gì.

Nghĩ đến đây, thái hậu mới hơi bình tĩnh lại, thờ dài một hơi.

Xảo Nga chà lau sống lưng và vòng eo trơn bóng của nàng, nghĩ nghĩ gì đó, hơi nghi hoặc nhìn về phía khay phục bên cạnh, bên trong là bộ đồ màu xanh biếc có hình con cá chép ẩn mình trong hoa sen.

Thái hậu, tại sao lại không nhìn thấy chiếc yếm cá chép vàng vậy? Lúc nô tỳ đi giặt cũng không thấy còn tưởng bị đánh mất rồi, hỏi cung nữ ai cũng đều nói không thấy, nếu như bị cung nữ trộm đi sẽ là chuyện đại sự.

Thái hậu hiển nhiên không cách nào giải thích chiếc yếm bên người đã đi đâu, chỉ thuận miệng nói.

Không cẩn thận làm bẩn ném đi rồi, không cần phải báo với phủ khố.

Vâng.

Xảo Nga tất nhiên sẽ không nghĩ nhiều, đỡ thái hậu đứng dậy khỏi bồn tắm, dùng khăn lau khô bọt nước.

Thái hậu mặc chiếc áo màu xanh biếc hình con cá chép ẩn mình trong hoa sen và chiếc quần mỏng, cũng do lập tức phải đi ngủ nên không ăn mặc y phục rườm rà gì, nàng trực tiếp khoác áo lông xù trên người, đi tới phòng nghỉ ngơi sau tẩm điện.

Đi xuống nghỉ ngơi đi, ngày mai gửi thiệp đưa tới phủ Túc Vương, bảo Hứa Bất Lệnh buổi chiều đến đây.

Vâng.

Xảo Nga cúi đầu hành lễ, mang theo đèn lồng đi về cửa phòng nghỉ.

Trong phòng nghỉ ngơi rộng rãi, khắp nơi đều là đồ vật tinh xảo rực rỡ dưới ngọn nến lập loè.

Sau khi Thái hậu xoay người đóng cửa phòng lại, lập tức mở tấm thảm ra, xoay người đi về phía giường phượng.

Nhưng chỉ đi được vài bước đã nhìn thấy một vị công tử khoác trường bào màu đen, đứng trước bảo giá dưới ánh đèn mờ ảo, trên tay đang cầm đồ vật gì đó để trước mặt xem xét, đôi mắt đào hoa nổi bật dưới ánh đèn mang theo ba phần yêu mị rất câu nhân.

Xoát.

Chiếc áo mềm mại màu trắng rơi xuống đất..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất