Thế Tử Hung Mãnh

Chương 149: Thần muốn...

Chương 149: Thần muốn...




Xung quanh im lặng, trong phòng ngủ rực rỡ muôn màu, đèn dầu nhỏ như hạt đậu tỏa ra ánh sáng lung linh dịu dàng.

Hứa Bất Lệnh mặc một chiếc áo choàng màu đen viền mạ vàng, hoa văn lưu vân, cắm cây trâm vàng vào kim quan, ăn mặc cực kỳ anh tuấn.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Hứa Bất Lệnh nở nụ cười dịu dàng nhưng vẫn ưu nhã, định quay người lại giơ tay hành lễ. Nào ngờ nhìn lên thì phát hiện tấm khăn trắng trên người thái hậu tuột xuống, đứng ngây người nhìn hắn.

Vì vừa mới tắm nên mái tóc dài rối tung xõa ở đầu vai, chiếc yếm không cách nào che hết bầu vú căng tròn, quần cánh sen ôm lấy vòng eo, trên người còn mang theo hơi nước.

Hí.

Hứa Bất Lệnh hít sâu một cái rồi xoay người, ngẫm lại cảm thấy không ổn, nhanh chóng che miệng thái hậu lại.

Thái hậu bước vào thấy Hứa Bất Lệnh đang đứng trong phòng thì ngẩn người. Sau khi phản ứng kịp, sắc mặt nàng đỏ bừng rồi lại trắng bệch, định hét lên nhưng lại nhớ tới Xảo Nga chưa đi xa, vội lấy tay bụm miệng lại.

Ô.

Thấy Hứa Bất Lệnh vội vàng chạy đến khiến mặt mày thái hậu tái nhợt, đầu óc trống rỗng. Cũng may Hứa Bất Lệnh đi ra mấy bước, thấy tâm tình thái hậu trầm ổn lại quay lưng lúng túng giơ tay hành lễ.

Xuỵt. ừm, thái hậu, thần.Thái hậu không có tâm trạng đâu mà nghe Hứa Bất Lệnh nói nhảm, cúi người vội vàng nhặt lấy khăn quấn quanh người, sau đó 'đạp đạp', chân trần giẫm lên thảm chạy đến bên cạnh bàn, nàng lấy con dao nhỏ ra, cắn răng đặt lên cổ mình.

Hứa Bất Lệnh nghe thấy động tĩnh, nâng tay lên.

Thái hậu, đừng kích động, thần không thể thường xuyên vào cung, chỉ có thể lén qua đây, tuyệt đối không có ác ý.

Trên tay thái hậu đang cầm dao, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận, Người cút đi, nếu còn dám cả gan làm loạn, bổn cung sẽ gọi người vào!

Nhưng sau khi nghĩ lại, Hứa Bất Lệnh nhất định không dám cả gan làm loạn kinh động đến cung nữ như vậy, cho nên nói thêm.

Ta chết cho ngươi xem!

Ý tứ là 'ta chết cũng không muốn tên nghiệt chướng nhà người được tiện nghi.'Lần trước Hứa Bất Lệnh coi như bình tĩnh vì đã thấy thái hậu không mặc y phục, đôi mắt quét qua dụng cụ bằng đồng trên kệ, thấy hình ảnh thái hậu phản chiếu mới chậm rãi xoay người cười thân thiện.

Thần tuyệt đối không có ý mạo phạm thái hậu, chỉ là biết hôm nay thái hậu trở về Tiêu gia, trong lòng khó nhịn nên đến đây hỏi chút tình hình.

Thấy Hứa Bất Lệnh quay lại, thái hậu vội vàng quấn khăn chặt thêm, như con sâu lông dựa vào bàn lạnh lùng nhìn.

Người quay qua chỗ khác, nếu không.Vừa nói vừa gác dao nhỏ lên cổ.

Hứa Bất Lệnh hơi bất lực nhìn trái phải, rồi trực tiếp đi ra sau bình phong như kiểu phi lễ chớ nhìn.

Thái hậu đợi một lát, xác định Hứa Bất Lệnh không có ý quá phận mới từng bước nhỏ chạy đến trước giường.

Vốn định mặc y phục vào, nhưng nàng thân là thái hậu, ăn mặc đi lại đều do cung nữ làm, y phục cũng do cung nữ lấy, căn bản không có xiêm y trong phòng.Thái hậu mặt đỏ tía tai, hít sâu vài hơi, trước tiên phải đè nén tâm trạng hỗn loạn.

Ngươi về trước đi, ngày mai ta gọi ngươi tiến cung sẽ nói cho ngươi biết.

Đến cũng đã đến rồi, nói rõ sự tình rồi đi cũng không muộn.

.Thái hậu không thể gọi người đến đuổi Hứa Bất Lệnh ra ngoài, nghĩ lại chỉ đành phải đi đến ngồi xuống giường, ngồi trên chăn cưỡng ép mình bày ra bộ dáng đoan trang của phụ nhân.

Hỏi rồi nhưng ngươi không được truyền đi, ta đang giúp ngươi chứ không phải hại ngươi, nên không được tức giận.

Hứa Bất Lệnh đứng ở sau tấm bình phong ôn nhu nói.

Thái hậu cứ nói thẳng, thần biết không liên quan đến Tiêu gia, cho dù không có cách nào thần cũng sẽ không động đến thái hậu và Tiêu thị.Thái hậu quấn chặt khăn, sau khi bình tâm lại, nàng cẩn thận sắp xếp ngôn từ nghiêm túc nói.

60 năm trước diệt Nam Triều, tổ phụ của ta đúng là âm thầm giấu một con cổ trùng nhiều năm, nuôi nó ở Hoài Nam. Cho đến mười năm trước, để áp đảo Chúc Trù Sơn, U Châu mượn cổ trùng dùng, sau đó đánh mất nó khi trở về, đến nay vẫn không có tin tức. Mười năm trước ai là người cướp cổ trùng còn chưa biết, một người mang theo đồ đạc bỏ chạy cũng có thể có khả năng, ngươi không thể nghi ngờ. Còn nữa, cổ trùng không biết còn con nào, nếu ngươi trúng con kia của Tiêu gia ta đúng là không có thuốc cứu. Cũng có thể ngươi trúng cổ trùng khác, trong khoảng thời gian ngắn vẫn nên bình tĩnh chớ nóng vội, chờ triều đình điều tra.

Hứa Bất Lệnh cau mày, kiên trì nghe thái hậu nó xong, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng.

Mười năm trước giết Chúc Trù Sơn, là Tỏa Long Cổ lấy từ Tiêu gia Hoài Nam? Tiêu Tướng tự viết một phong thư lấy đi, không ai nghĩ sẽ bị mất.

.

Hứa Bất Lệnh nhíu mày, hắn trăm cay nghìn đắng đi tìm hiểu chính là cổ trùng được lấy từ trong bảo khố của hoàng đế, có Lang Vệ và thái giám lấy tính mạng đảm bảo, làm thế nào cũng không giống tin giả.

Nếu thi thể và nhận chứng đều giả, có nghĩa bố cục này bày ra rất lớn, hắc thủ kia mánh khóe thông thiên, ngay từ đầu đã dẫn hắn vào cung.

Suy nghĩ đến đây, lòng Hứa Bất Lệnh hơi động, đột nhiên hắn hiểu được mục đích của việc mình bị mắc kẹt ở Trường An, đi không được chết cũng không xong.

Trước hết nếu trúng phải cổ trùng không có cách cứu chữa sẽ trở thành phế vật, về cơ bản chính là treo mạng sống lên có thể chết bất đắc kỳ tử, xao lãng sự tình chính trị và quân đội.

Cho nên người hạ thủ chắc chắn không muốn Túc Vương nhất mạch tiếp tục lớn mạnh.

Mà từ trong cung đến.

Trong nội cung có ai thì không cần phải nói.

Hứa Bất Lệnh quay đầu nhìn về phía thái hậu.

Xem ra, hoặc thực 'có phiên vương mưu đồ đại vị' đẩy ngươi làm quân cờ.

Hoặc là 'triều đình bí mật mưu đồ tước bỏ đất phong' nên cần cái cớ, từ đó xem hắn thành quân cờ.

Còn là cái trước hay cái sau, thì chưa biết được.

Bất quá vô luận như thế nào, cổ trùng trên người hắn và Lang Vệ đã chết là giống nhau, mà Lang Vệ trúng cổ độc kia tất nhiên là Tỏa Long Cổ mười năm trước của Tiêu gia.

Chuyện tiếp theo đơn giản hơn rồi.

Cho dù ai là người chủ mưu đằng sau, thì mọi thứ đều bắt nguồn ở Tỏa Long Cổ.

Giải độc xong thì yên tâm ở Trường An đọc sách, đọc mười tám năm cũng không chết, bất kể kẻ đứng sau là ai, dùng kế sách gì, muốn làm gì với hắn?

Chỉ cần không có con dao trên đầu thì không cần lo lắng lúc nào cũng có thể chết bất đắc kỳ tử, hắn sẽ không ngại thủ đoạn gì, thậm chí có thể đảo khách thành chủ!

Nghĩ đến đây, dù Hứa Bất Lệnh có có tính tình điềm đạm cũng lộ ra chút hứng thú. Suy nghĩ một hồi, hắn đi ra khỏi bình phong, chậm rãi đi về phía thái hậu đang ngồi trên giường.

Dòng chính Tiêu gia trong thành Trường An, ngoại trừ nam nhân. thì hình như cũng chỉ mỗi thái hậu.

Âm Dương Tương Hợp.

Đạp đạp.

Tiếng chân rất nhỏ thức tỉnh người đẹp đang nhíu mày suy tư.

Thái hậu đang suy nghĩ lung tung, vừa ngước mắt lên thì thấy Hứa Bất Lệnh đang đi tới, nét mặt tức giận ôm chặt khăn trên người, yêu kiều nói.

Ngươi muốn làm cái gì? Quay trở lại cho bổn cung!

Thần muốn..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất