Thế Tử Hung Mãnh

Chương 150: Cầm đuốc soi

Chương 150: Cầm đuốc soi




Phòng ngủ rộng rãi ấm áp, có giường ấm, có giai nhân kề bên, nhìn hắc y công tử chậm rãi tiến tới, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi, lại cố giả vở bình tĩnh, thể hiện vài phần khí thế của bậc trưởng bối.

Hứa Bất Lệnh đi đến bên cạnh giường, tuy trong lòng có ý nhưng hắn không phải dạng cặn bã, không làm ra được chuyện bại hoại, cũng không thể cứng rắn được. Cho dù giải được độc, mà phát hiện thái hậu xảy ra chuyện gì đó, ngươi vẫn sẽ phải chết, hơn nữa trong nội tâm đã nghĩ chắc chắn không trốn được.

Thần nghĩ.

Sau một thoáng suy nghĩ, Hứa Bất Lệnh vô cùng tự nhiên ngồi xuống ghế đặt ở bên cạnh giường.

Thần nghĩ vẫn nên cho thái hậu một lời xin lỗi, vài ngày trước vì sự tình Tỏa Long Cổ mà bối rối, quả thật có chút xúc động. Mạo phạm Thái hậu chắc chắn không phải ý của thần, nhưng thái hậu cũng hiểu, người sắp chết, có đôi khi là vạn bất đắc dĩ.

Tiếng nói từ tính, đôi mắt đào hoa mang theo vài phần áy náy, phần nho nhã lễ độ này, ngay cả Lục phu nhân cũng không chịu nổi.

Thái hậu sửng sốt, khí thế của Hứa Bất Lệnh đột ngột thay đổi, nói chuyện trở nên khách khí như vậy, bàn tay nắm chặt mền, giọng nói cũng vô thức trở nên nhu hòa.

Ừ. bổn cung niệm tình ngươi trẻ người non dạ, mà việc kia cũng có nguyên nhân, sẽ không tính toán với ngươi. Đưa trả cái yếm cho ta, trở về đi, lần sau không cho phép ban đêm xông vào hoàng cung.

Hứa Bất Lệnh bật cười, bưng ấm nước trên bàn trà, rót hai chén nước.

Tối nay vào cung, quần áo quá đơn giản, không tiện mang bất cứ vật gì, kính xin Thái hậu thứ lỗi, lần sau nhất định sẽ mang theo.Trong phòng yên tĩnh, chỉ có âm thanh rót nước.

Thái hậu ăn mặc đơn bạc, cuộn mền thành con sâu nằm trên giường, toàn thân cảm thấy không được tự nhiên. Nếu đổi lại là bình thường ở trong thâm cung, trò chuyện với Hứa Bất Lệnh cả ngày cũng không có gì, nhưng hiện tại.Thái hậu cúi đầu nhìn bộ dạng hiện tại của mình, có chút tức giận nhíu mày.

Vậy mau trở về đi, lần sau tiến cung thì mang thứ đó tới.Hứa Bất Lệnh như không nghe hiểu ý muốn đuổi khách của Thái hậu, nâng chung trà lên nhấp một chút, nhìn bốn phía muôn màu muôn vẻ.

Thái hậu thích những vật như thế này? .

Thái hậu hít vào một hơi, muốn đuổi người lại sợ làm Hứa Bất Lệnh phát bực, chỉ có thể trầm giọng nói, Ngươi muốn nói cái gì?

Hứa Bất Lệnh xoay tròn chén trà, nhẹ nói, Thường xuyên đi chung với Lục di, biết rõ sống một mình không dễ. Dù sao đêm hôm khuya khoắt cũng không có việc gì làm, chi bằng tâm sự với thái hậu, thái hậu hẳn là buổi tối cũng không ngủ được.

Thái hậu nghe vậy, hừ một tiếng, muốn đưa tay cầm chén trà, lại nghĩ tới tình cảnh hiện giờ, vội vàng thu tay về, Tính tình ngươi dễ xúc động, có thể nói chuyện gì với ngươi? Lần trước. ngươi cũng biết, đối với ý tứ của bổn cung chẳng lẽ không hiểu? Đổi lại là nữ nhân khác, thì đã khóc đến hoa lê đái vũ. Đương nhiên, bổn cung cũng rất muốn khóc, nhưng ta không phải nữ tử mềm yếu, sẽ không để ngươi giáo huấn, nếu không sao có thể nuốt trôi khẩu khí này. Hiện tại ngươi nói xin lỗi, có nguyên nhân mới làm ra loại việc này, coi tất cả như chưa hề phát sinh.

Hứa Bất Lệnh kiên nhẫn lắng nghe hết, mỉm cười gật đầu.

Thật sự bất đắc dĩ, thái hậu có thể thông cảm cho ta đã tốt. Kỳ thật, thần cảm thấy tính cách thái hậu thật sự quá tốt, không hề thua kém đám nam nhân, lại bắt nữ nhân phải giữ gìn trinh tiết, công dung ngôn hạnh, mà tất cả đều là tội của nữ nhân, còn nam nhân đều không có tội.

Thái hậu hơi ngoài ý muốn, nghĩ nghĩ.

Ngươi xem như hiểu chuyện, trên đời vốn không có công bằng, nữ nhi bị làm nhục, khinh thường, không biết tuẫn tiết sẽ bị người ta mắng chửi, soi mói, buông lời nhục mạ, căn bản không có khả năng được gả ra ngoài. Mà những vương hầu quý tộc phạm sai lầm, lại không bị phạt nặng. Ngươi là người kế vị sau này, những việc này cần phải chú ý, chỉ cần một câu của đế vương, đặt trên người dân lại là một ngọn núi lớn, ngoài trừ chấp nhận thì không còn cách nào khác, muốn lấy tâm so với tâm.

Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng nở nụ cười.

Tạ ơn Thái hậu dạy bảo, chỉ là một mình thái hậu ở Trường Lạc Cung mười năm, hẳn rất cô đơn, lạnh lẽo đi?

Sắc tâm rõ rành rành.

Nhưng Thái hậu lại không hiểu được ý tứ những lời này, giương mắt nhìn xuống, trên gương mặt hiện ra vẻ bình thản.

Sớm đã thành thói quen, thật ra cũng không quá cô đơn lạnh lẽo, thời điểm ở Hoài Nam, cũng không được xa nhà mấy lần, chỉ ở một chỗ nhảy dây, thả diều với nha hoàn, bất giác đã lớn rồi.

Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, bày ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.

Mọi người đều lớn lên chung với nhau, duy chỉ có nữ nhân này một mình ở thâm cung thủ tiết mười năm, sao có thể không tịch mịch. Tuy Thái hậu cảm thấy có chỗ quái lạ, có lẽ do vẻ mặt Hứa Bất Lệnh rất chăm chú lắng nghe, trọng bụng có mấy lời không nhịn được, do dự một lát, tiếp tục nói.

À. Đúng rồi, chẳng phải trong giang hồ đều xưng Tiêu gia là ‘không gì không làm được’ sao, bổn cung thấy giang hồ thân sĩ thường xuyên đến Tiêu gia, cầu cái này cầu cái kia. Đã từng có một người làm ruộng sống gần đó chạy đến, dẫn theo một con gà mái không biết đẻ trứng, vô cùng triết lý hỏi làm cách nào mới làm gà đẻ được trứng.

Hứa Bất Lệnh tựa lưng trên ghế, vẻ mặt hứng thú.

Sau đó thì sao?

Miệng thái hậu nở nụ cười.

Còn có thể làm sao, Tiêu gia cũng không phải thần tiên, sao có thể cái gì cũng làm được. Bất quá, lúc ấy có mấy vị trưởng bối đến Tiêu gia làm khách, câu ‘ không gì làm không được’ cũng không phải hư danh. Đại chất tử của ta. Cũng chính là tướng công của Hồng Loan mang gà mái về, chăm chú nghiên cứu cả tháng, dùng rất nhiều dược liệu, cứng rắn muốn làm gà mái phải đẻ được trứng, mặc dù tính không ra, nhưng vẫn rất hả giận. Aizz, đáng tiếc thầy thuốc cũng không thể.

Chỉ thấy Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng thở dài.

Đã nghe qua danh của Tiêu đại công tử, từ nhỏ nối tiếng là thần đồng, Tiên đế từng nói hắn là ‘nhân tài kiệt xuất’ không thua Tiêu lão, nếu thân thể khỏe mạnh, khả năng chính là Tiêu đại công tử.

Trong mắt Thái hậu hiện ra vài phần buồn bã, yên tĩnh một lát, lắc đầu.

Tất cả đều là mệnh, chỉ trách ông trời không thương Tiêu gia. Không nói chuyện này, nói việc vui. Thời điểm vẫn còn là khuê nữ, có lần Từ Đan Thanh đi qua Hoài Nam.

Nói đến đây, thái hậu nhướng mày, như chợt nhớ điều gì quan trọng, thân thể ngồi thẳng lại, lạnh lùng nhìn về Hứa Bất Lệnh.

.

Thật vất vả mới tạo ra được bầu không khí, bây giờ đã biến mất không còn tí gì, vốn định thương cảm một chút, có thể tranh thủ an ủi nhưng hiện tài chỉ đành thất vọng.

Sắc mặt Hứa Bất Lệnh cứng đờ, tâm tư nhanh quay ngược trở lại.

Ừm. Thái hậu, thần rất thích bức họa đó. Nhưng thái hậu biết rõ Lục di hay tức giận, năm đó vận khí không tốt gặp Từ Đan Thanh lúc mười tuổi, lớn lên lại không gặp được, một mực canh cánh trong lòng chuyện của Tam Hòa bát khôi. Ta xem tranh vẽ thái hậu như trân bảo, Lục di biết được khẳng định sẽ thấy không công bằng, đưa cho Lục di, không phải rất bình thường?

Vậy sao?

Thái hậu nửa tin nửa ngờ, đưa tay lấy chén trà, lộ ra một đoạn tay trắng ngọc, lại vội vàng thu về, ừ một tiếng.

Hồng Loan tính nóng nảy, đau chỗ này xót chỗ kia, làm gì cũng đều có ta bên cạnh. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Hồng Loan lớn lên không tệ, ít nhất đẹp mắt hơn bát khôi nhiều.

Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười khẽ.

Là người được mệnh danh khuynh quốc khuynh thành, ai mạnh ai yêu rất khó kết luận, mỗi người đều có cảm nhận khác nhau, kết luận tự nhiên cũng khác nhau.

Thái hậu lặng lẽ nghe Hứa Bất Lệnh nói, con ngươi tuyệt mỹ chớp chớp, bỗng nhiên can đảm thêm vài phần.

Bất Lệnh, vậy ngươi cảm thấy bổn cung và Lục di của ngươi, ai đẹp hơn?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất