Chương 151: Ngoan
Ách.
Có đánh chết Hứa Bất Lệnh cũng không nghĩ tới thái hậu sẽ hỏi cái này.
Nếu nói Lục di xinh đẹp, không chừng đêm nay người bị trợn trừng trắng mắt chính là hắn.
Nếu nói thái hậu xinh đẹp, thái hậu khẳng định sẽ châm chọc mỉa mai Lục di, sau đó người bị trợn trừng trắn mắt cũng vẫn là hắn.
Hứa Bất Lệnh rối rắm hồi lâu, cuối cùng không dám trả lời câu hỏi chí mạng này, suy nghĩ một hồi lập tức đứng dậy nói.
Ừm. Sắc trời cũng không còn sớm nữa, thái hậu người cũng nghỉ ngơi sớm một chút, cáo từ.
Này! Chờ đã, ta sẽ không nói cho Hồng Loan đâu, ngươi cứ nói dựa theo sự thật là được rồi.
Cáo từ cáo từ, ngày khác lại tới bái kiến Thái hậu.
Hứa Bất Lệnh đứng dậy hành lễ, đi tới cửa sổ chuẩn bị rời đi.
Thái hậu vừa mới gợi lên hứng thú, thấy Hứa Bất Lệnh muốn chạy khẳng định không vui, hơi bất mãn đứng dậy ngăn Hứa Bất Lệnh lại, nhưng nàng hoàn toàn không chú ý tới mũi giày của Hứa Bất Lệnh đang giẫm lên góc khăn của mình.Kết quả.
Xoạt.
Thái hậu vừa đứng lên, chiếc khăn lông trắng mềm mại lập tức rơi xuống đất.
Nhũ phong to tròn, bờ eo mềm mại, khu hoa viên thần bí như ẩn như hiện, làn da trắng tuyết.Trong phòng chớp mắt yên tĩnh lại.
Đoá hoa sen dưới ánh đèn mờ nhạt rực rỡ lấp lánh, hai bầu vú như ẩn như hiện dưới lá sen đang phập phồng theo từng hơi thở.
"
Thái hậu đứng ở trước mặt Hứa Bất Lệnh, hơi chút ngây ngốc, sắc mặt cao quý bây giờ đã biến thành màu đỏ như máu, ngay sau đó nàng vội vội vàng vàng ôm lấy cánh tay ngồi xổm xuống muốn nhặt tấm khăn lên.Hứa Bất Lệnh theo phản xạ tự nhiên cũng ngồi xổm xuống làm bộ muốn nhặt khăn, bả vai cũng"vô ý"chạm vào thái hậu một chút.
Sau đó trọng tâm của thái hậu không vững, trực tiếp ngã xuống tấm khăn, dưới tình thế cấp bách nàng vội vàng túm lấy cánh tay của Hứa Bất Lệnh.
Theo lý thuyết Hứa Bất Lệnh cao to như vậy, hẳn có thể kéo được nàng, nhưng lúc này lại có vẻ yếu đuối mỏng manh, vừa kéo đã gục xuống.
Thái hậu khẽ kéo một cái, Hứa Bất Lệnh cũng loạng choạng lảo đảo ngã theo.Bụp.
Hai người cứ như vậy cùng nhau ngã xuống chiếc thảm.
Ô!
Thân thể thái hậu bị đè lên, tay hắn còn áp lên bầu ngực của nàng, trong lòng lập tức chấn động, hoảng sợ giãy giụa, nhưng lại không dám thét, chỉ có thể không ngừng vừa đẩy vừa đánh.Bụp bụp bụp.
Hứa Bất Lệnh giả bộ lo lắng, khẩn trương dò hỏi.
Thái hậu, người không sao chứ? Có bị đau không?
Ngươi.Thái hậu vừa gấp vừa tức, cảm giác bị đè ép thở không nổi, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngươi. Ngươi đứng lên cho ta.
Vâng.
Hứa Bất Lệnh bây giờ mới phản ứng lại, đứng dậy thuận tay đỡ lấy phía sau lưng Thái hậu, muốn nâng nàng lên.Nhưng lúc này Thái hậu chỉ mặc chiếc yếm, phía sau lưng cái gì cũng không có, vừa tiếp xúc da thịt, cả người đã run run lên, nàng không chút nghĩ ngợi"ngoạm"một cái, cắn lên cổ tay Hứa Bất Lệnh.
Á.
Hứa Bất Lệnh bị đau, hoàn toàn không dự đoán trước được Thái hậu sẽ hung dữ như vậy, nhưng lại sợ làm kinh động bên ngoài, vội vàng nói.
Nhả ra nhả ra, ngoan.
Ô. !
Thái hậu đã sớm phát ngốc nhưng vẫn muốn tự bảo vệ bản thân, lúc này nàng chỉ hung tợn nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh, hung hăng cắn cổ tay hắn trong tư thế đồng quy vô tận.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hứa Bất Lệnh bị răng nanh cắn phát đau, chỉ có thể nhíu mày, buộc lòng nhắm mắt lại nói.
Được được được, ta không nhìn, chỉ muốn đỡ người dậy thôi, cắn ta làm cái gì.
Thái hậu cắn một lúc mới bình tĩnh lại, cảm thấy trong miệng có chút mùi vị tanh ngọt.
Nhìn thấy Hứa Bất Lệnh không nổi lên thú tính quá đáng, còn nhắm hai mắt có chút mất kiên nhẫn, hình như là nàng hiểu sai ý.
Biểu tình của thái hậu hơi cứng đờ, vội vàng buông lỏng cổ tay của Hứa Bất Lệnh, mím khoé miệng rồi kéo tấm khăn che kín người.
Hứa Bất Lệnh làm ra bộ dáng chính nhân quân tử, đứng dậy nói giọng an ủi.
Thái hậu không bị đau đấy chứ?
Nói xong lại nhìn cổ tay của mình, vẻ mặt nghiêm túc hơi nhíu mày.
Thái hậu ôm khăn đứng dậy, tâm tư rối loạn, nhìn thấy Hứa Bất Lệnh vẫn ôm cổ tay có dấu răng của mình để lại, nàng hơi do dự.
Bổn cung không sao cả. Ngươi có đau không?
Hứa Bất Lệnh lắc lắc đầu không nói gì cả, xoay người bước đi.
Ầy.
Thái hậu cho rằng Hứa Bất Lệnh tức giận, đi theo hai bước ra ngoài.
Chuyện vừa rồi. Vừa rồi bị ngã đến choáng váng cũng không biết vì sao lại cắn người, ngươi đừng để trong lòng.
Thái hậu nghỉ ngơi sớm một chút, ngày khác lại tới đến bái kiến.
Giọng nói của Hứa Bất Lệnh không nóng không lạnh, quay đầu lập tức đi ra khỏi phòng.
Thái hậu cũng không đi theo ra ngoài, ôm khăn đứng tại chỗ một lúc lâu, thấy Hứa Bất Lệnh thật sự đi rồi, bỗng nhiên có chút ngại ngùng.
Mới vừa rồi vô ý té ngã, Hứa Bất Lệnh có lòng tốt muốn đỡ nàng dậy, nàng lại trở mặt cắn người ta, nói thế nào cũng cảm thấy mình không biết phân biệt tốt xấu.
Thái hậu đi tới đi lui trong phòng mấy lần, sau đó lại đi đến mép giường ngồi xuống, vẻ mặt chuyển biến bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nàng nhăn mày lại.
Ngoan?. Cái tên tiểu tử chết tiệt này. Không biết lớn nhỏ.
Thái hậu cắn răng bực bội một lát, lại cảm thấy thái độ vừa rồi của Hứa Bất Lệnh có chút lạnh nhạt, hình như Hứa Bất Lệnh không muốn nhìn thấy nàng.
Sau khi hỏi thăm tin tức xong, không phải Hứa Bất Lệnh đã tức giận rồi, về sau không tiến cung nữa đấy chứ. Yếm vẫn còn trong tay hắn.
Tâm tư rối bời, Thái hậu lại đứng lên đi đi lại lại, bộ dáng xem ra đêm nay là không ngủ được nổi.
..
Trăng sáng lên cao.
Dưới bầu trời, thành Trường An nguy nga ngang dọc đan xen như khởi binh, ngọn đèn trải dài đến cuối tầm mắt.
Hứa Bất Lệnh từ Hoàng cung đi ra, đứng trên đỉnh một toà chùa miếu trên đường Chu Tước, ngươi đưa mắt nhìn thành trì phồn hoa dưới chân.
Sau khi đến thế giới này, lần đầu tiên Hứa Bất Lệnh cảm thấy trời đất quanh đãng như vậy, tận cùng phía chân trời không còn xa xôi, những vì sao trên trời dường như chỉ cần giơ tay có thể với tới.
Trước kia hắn từng bị Tỏa Long Cổ làm cho khó khăn nhiễu loạn, bên trong màn sương mù dày đặc đang tìm kiếm một cơ hội sống, thời thời khắc khắc cũng không dám có một tia chậm trễ, bất cứ lúc nào cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử, thậm chí chưa bao giờ nghiêm túc liếc mắt nhìn thế gian này.
Lúc này hắn mới nhìn ra thành Trường An thật sự đẹp như thế.
Tuy chưa rõ độc thủ đứng sau màn là ai, nhưng hiện tại đã không quan trọng. Ninh Thanh Dạ mang đến một kết quả mấu chốt lôi hắn ra khỏi bàn cờ.
Tất cả mọi kế hoạch, tất cả những tính toán, Phiên Vương cũng được, Đế Vương cũng thế, tất cả chỉ là lừa mình dối người, tất cả những thiết lập này đều ở trên cơ sở Tỏa Long Cổ không có thuốc chữa.
Chỉ cần giải được độc, những mưu tính kia đều biến thành bọt nước, dù sao người chơi giỏi đến đâu cũng không thể tàn sát rồng lớn ngoài bàn cờ.
Thế nhưng muốn giải Tỏa Long Cổ cũng không phải chuyện đơn giản.
Hứa Bất Lệnh nhìn mấy dấu răng nhỏ trên cánh tay mình, cảm thấy có chút đau đầu.
Để hắn dùng sức mạnh, chuyện này khẳng định không hợp với hiện thực, ít nhất bây giờ không hợp với hiện thực.
Trách nhiệm vĩnh viễn quan trọng hơn so với dục vọng, trước mắt vẫn còn thời gian, có thể nước chảy thành sông chung với thái hậu, cùng nhau thông cảm là tốt nhất, nếu như bị buộc lâm vào đường cùng, thì cũng không còn biện pháp nào.
Còn về chuyện sau đó.
Ánh mắt Hứa Bất Lệnh lộ ra vài phần cương quyết.
Chỉ cần không có Tỏa Long Cổ, trên đời này ai dám làm càn ở trước mặt hắn!
Chẳng qua hiện tại còn quá sớm để nghĩ về điều này.
Hứa Bất Lệnh nhảy xuống tháp cao, xoay người ngồi lên ngựa về Vương phủ, lại bắt đầu cân nhắc làm thế nào đả động đến lòng tin của một nữ nhân đang oán hận.
Thân phận của thái hậu quá đặc biệt, là mẫu thân của hoàng đế, để thái hậu buông bỏ còn khó hơn cả lên trời.
Mới vừa rồi còn lạt mềm buộc chặt, cũng không biết có dùng được hay không, lần sau trước khi tiến cung nhất định phải chuẩn bị tốt một chút mới được.
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, Truy Phong Mã không biết đã dừng lại trước con sư tử bằng đá bên ngoài phủ Túc Vương từ lúc nào.
Hứa Bất Lệnh ngâm nga khúc nhạc nghĩ về thái hậu, cũng không để ý đến cảnh vật xung quanh, vừa tiến vào cửa lớn, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng"khụ khụ"rất nghiêm túc.
Bước chân Hứa Bất Lệnh cứng đờ, thái độ kiêu ngạo trên người biến mất không còn sót lại chút gì, thầm nghĩ.
Thôi xong rồi..