Thế Tử Hung Mãnh

Chương 152: Lục phu nhân tới

Chương 152: Lục phu nhân tới




Trên cổng Vương phủ treo hai chiếc đèn lồng lớn, rực rỡ. Mấy hộ vệ qua lại tuần tra.

Ánh sáng mờ mịt sau cánh cổng lớn sơn đỏ, Lục phu nhân mặc chiếc váy xanh thẫm, hai tay đặt bên hông, đoan đoan chính chính đứng đó.

Khuôn mặt xinh đẹp thờ ơ, nhưng đôi mắt sâu xa, quyến rũ lại chẳng thể che dấu nỗi oán hận trong lòng, nỗi nhớ vỡ tan, tựa như cất giấu thiên ngôn vạn ngữ, có thể giày vò những nam nhân cứng rắn đến độ xương cốt nát tan.

Lục di, ha ha. Sao người lại trốn sau cửa? Vừa rồi ta không chú ý.

Hứa Bất Lệnh giống như kẻ trộm bị bắt gặp, cẩn thận xoay người, cố gắng mỉm cười tự nhiên.

Lục phu nhân nhíu mày, nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh hồi lâu, khiến da đầu Hứa Bất Lệnh tê rần, mới chầm chầm đi về phía trước hai bước, sáp lại gần ngực Hứa Bất Lệnh ngửi ngửi.

Hương lan, hương mai xông vào mũi.

Hứa Bất Lệnh hơi buồn cười, giơ hai tay lên, dáng vẻ thản nhiên như thường. Từ sau khi bị Tùng Ngọc Phù làm tổn thương, hắn cực kỳ chú ý phương diện này, cho nên không thể có mùi của nữ nhân khác.

Sau khi ngửi thấy không có mùi của nữ nhân khác, sắc mặt của Lục phu nhân mới dịu đi vài phần, ngửa mặt nhìn Hứa Bất Lệnh.

Đi đâu chơi? Ngâm nga khúc nhạc có vẻ rất vui nhỉ, lại còn không chú ý xung quanh, trong đầu đang nghĩ đến ai? Ta lớn như vậy mà cũng không thấy.Hứa Bất Lệnh vươn tay ra muốn đỡ Lục phu nhân, nhưng lại bị Lục phu nhân né tránh. Nhìn dáng vẻ ‘Đừng chạm vào ta, ta không phải là di của ngươi’, hắn chỉ đành bất lực cười.

Ánh trăng rất đẹp, cưỡi ngựa ra ngoài đi dạo, ngắm cảnh một vòng, tiện thể mua một vò rượu.

Vậy thôi?Lục phu nhân hất mặc sang một bên, không thèm nhìn Hứa Bất Lệnh.

Lần trước Lục di tặng ta hai vò rượu, sau khi uống xong ta cứ nhớ mãi không quên, Đoạn Ngọc Cốt cũng không muốn uống, nên đã đặc biệt đi đến cửa hàng Tôn gia mua cái này. Ta còn đặt tên cho nó, gọi là. ừ, gọi là ‘rượu xái Hồng Loan’.

Xì, lộn xộn cái gì vậy.Lục phu nhân nghe vậy thì hơi tức giận, ngửi thử hồ lô đựng rượu, lại nhíu mày, lấy tay áo che mũi, hừ nhẹ nói.

Vẫn thế. Buổi tối ngươi đi đâu ta không quan tâm, nhưng đừng gặp chuyện không may là được.

Hứa Bất Lệnh cầm vò rượu lên nhấp một ngụm, tận hưởng dư vị, gật đầu nói, Lục di yên tâm, ta tự có chừng mực.

Ngươi có chừng mực gì?

Lục phu nhân nghe vậy lại tức giận, nhéo hông Hứa Bất Lệnh mấy cái, Đã nói là không vào cung rồi. Hôm qua ngươi lại chạy vào cung đúng không? Ngươi cảm thấy ta rất dễ lừa có phải không? Nói một đằng làm một nẻo, sáng nói chiều quên.

Hứa Bất Lệnh bị đau, nắm lấy cổ tay Lục phu nhân, bất đắc dĩ nói.

Thái hậu là trưởng bối, sắp hành Tiêu Đình đến chết rồi. Tiêu Đình liên quan gì đến chuyện của ngươi?

Không liên quan đến ta. Ta chỉ đi qua xem Tiêu Đình thê thảm như nào thôi. Cảnh đun nước luộc người rất hiếm, nhìn Tiêu Đình khóc lóc kêu cha gọi mẹ rất vui.

.Lục phu nhân mím môi, không còn lời nào để nói, mặc kệ Hứa Bất Lệnh đỡ mình.

Hai người vừa đi trên hành lang vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến phòng ngủ sau nhà. Một lồng cơm đỏ thẫm được đặt trên bàn trong phòng ngủ, nước trà nguội lạnh, rõ ràng là đã đến được một lúc rồi.

Lục phu nhân thản nhiên ngồi xuống cạnh bàn, mở lồng cơm, lấy điểm tâm bên trong ra, Ăn cơm chưa?

Chưa ăn.

Hứa Bât Lệnh ngồi xuống bên cạnh, cắn thử một miếng điểm tâm, sau đó khen ngợi.

Ừm. Rất ngon!

Lục phu nhân hơi buồn cười, đắn đo một chút rồi khẽ thở dài.

Đúng rồi, hôm qua vào cung, thái hậu không giáo huấn ngươi à? Chính là nói một vài. ừm, nói một vài chuyện linh tinh.

Điều này đương nhiên là ám chỉ.

Việc mưu đồ bất chính thích động vào nữ nhân không nên động.

Mấy hôm trước bị chuyện của Lý gia quấy rầy, suýt chút nữa Lục phu nhân đã quên mất chuyện này. Hôm qua Hứa Bất Lệnh lén lút vào cung, nàng lo thái hậu thực sự nói một số chuyện hoang đường không nên nói.

Hứa Bất Lệnh nghe lén trên nóc nhà, biết là chuyện gì nên lắc đầu cười khẽ.

Thái hậu đã trách cứ ta trốn ra ngoài thành. Ta ăn cơm với thái hậu rồi xuất cung, không nói gì khác nữa.

Lục phu nhân bán tín bán nghi.

Mấy ngày trước thái hậu lo lắng tìm ngươi khắp nơi mà không nói gì?

Hứa Bất Lệnh suy nghĩ rồi khẽ cười nói.

Thái hậu ở lâu trong chốn thâm cung nên phiền muộn, chỉ muốn tìm người nói chuyện thôi. Nhưng ta không tiếp xúc nhiều với thái hậu, cứ trống đánh xuôi, kèn thổi ngược nên cũng không nói được gì. Ai. Thực ra thì, một nữ nhân cả đời bị khóa trong thâm cung cũng rất đáng thương.

Bởi vì Lục phu nhân cũng ở góa, tuy thường xuyên hơn thua với thái hậu, nhưng cũng rất đồng cảm cảnh ngộ. Nghe vậy, nàng nghĩ rồi thở dài.

Mệnh nàng ấy khổ hơn ta. Ta ở Tiêu gia có thể ra ngoài giải sầu bất cứ lúc nào. Nàng ấy vừa ra khỏi cửa đã có một đống người đi theo tiền hô hậu ủng. Trước đây tính tình nàng ấy vô cùng ương ngạnh, kiêu kỳ. bây giờ lại thành như vậy. Ta cảm thấy nàng ấy bức bối, ngột ngạt thành bệnh rồi.

Câu cuối cùng nàng nói rất nhỏ, như sợ người khác nghe thấy.

Hứa Bất Lệnh khẽ cười.

Ta thấy thái hậu rất đoan trang, lễ độ. Dáng vẻ trước kia của thái hậu như thế nào?

Lục phu nhân nhớ lại.

Còn có dáng vẻ gì nữa. Sinh ra tôn quý, tính tình kiêu ngạo không kém gì mấy tiểu công chúa trong cung, chưa từng nếm qua đau khổ, thích cái gì mà không giành được là tức giận, làm nũng, không ngoan chút nào.

Sau khi nghiêm túc nhớ lại, Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu.

Vậy sao? Trước đây thái hậu thích cái gì?

Lục phu nhân lắc đầu.

Thơ từ ca phú. Tiểu thư nhà quyền quý đều thích những thứ này. À đúng rồi, nàng ấy còn thích những đồ vật kỳ lạ đó nữa. Chẳng hạn như hộp xếp gỗ, cửu liên vòng, đều là đồ chơi của tiểu hài tử, tiểu cô nương không nên động vào, nhưng nàng ấy lại làm một đống lớn, bây giờ vẫn còn để trong tẩm cung, làm cho tẩm cung giống như khố phòng vậy.

Hứa Bất Lệnh hơi ngộ ra.

Có thể là có liên quan gì đến gia phong Tiêu gia. Ta thấy thái hậu trà không nhớ cơm không nghĩ, hình như không có món gì thích ăn. Thức ăn ngự thiện phòng làm không ngon bằng Lục di làm. Thái hậu không thích ăn hay là không có khẩu vị?

Lục phu nhân mím môi, trong mắt lộ ra mấy phần hả hê.

Nàng ấy ở lâu trong cung nên phiền lòng, không có khẩu vị thôi, chứ bình thường vẫn rất tham ăn. Đại Nghiệp phường có một cửa hàng bán mứt quả lâu đời, vừa ngon lại vừa đẹp, mỗi lần xuất cung nàng ấy đều sẽ mua một ít.

Chậc. Từ nhỏ nàng ấy đã không để tâm đến chuyện này, đều là nha hoàn giúp, may mà có gương mặt thon dài trắng trẻo. Theo ta thấy, nàng ấy nên dùng, son hoa sơn trà, màu sắc phù hợp, còn hồng lan hoa mật, kiều diễm sẫm màu thiếu trang trọng.

. Vẫn là Lục di hiểu nhiều.

Nói liên miên một hồi, dưới sự chỉ dạy tận tình, tri kỉ của Lục phu nhân, Hứa Bất Lệnh cuối cùng cũng có phương hướng để bắt đầu..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất