Chương 158: Lư Sơn thăng long
Đạp đạp.
Tiếng bước chân dồn dập truyền đi rất xa. Hạt mưa lạnh lẽo nện lên nền đường đá đen nhánh, lưỡi đao bay lên hạ xuống, một đôi mắt sáng như mắt sói.
Kẻ áo tơir hít thở dồn dập, nhánh cây trên tay không ngừng vung ra từ phía sau đỡ Nhạn Linh Đao, động tác càng ngày càng chậm, càng ngày càng khó chống đỡ.
Cây kim độc ghim ở mạn sườn mđã khuếch tán ra nửa người trái, động tác cứng đờ, chậm chạp, dần dần mất đi cảm giác.
Tuy chưa ngã xuống nhưng đã đến gần cái chết.
Trương Tường và Lưu Vân Lâm truyy sát lâu như vậy, trong mắt cũng xuất hiện vài phần ngạc nhiên. Cao thủ bậc này trên thế gian hiếm thấy, nếu không phải hắn vô tình trúng độc thì một mình Trương Tường cũng khó mà đấu lại hắn.
Càng rơi vào đường cùng, sự phản công liều lĩnh lại càng hung hãn, Trương Tường đã tung hoành giang hồ mười năm đương nhiên hiểu được điều này. Mặc dù kẻ áo tơi ở đối diện đã kiệt sức nhưng hắn cũng không tùy tiện tiến lên phía trước lấy đầu hắn ta.
Keng keng.
Nhành cây quất vào thanh đao, phát ra tiếng động giống như tiếng kim loại chạm nhau.
Lang Vệ đuổi theo phía sau cũng nhìn ra kẻ áo tơi này không phải hạng tầm thường, trên mặt lộ ra vẻ thận trọng, cẩn thận đi theo hai vị chủ quan, không dám liều lĩnh.Đã chạy xa như vậy, binh lính truy đuổi ngày càng nhiều. Kẻ áo tơi dường như biết mình có mọc thêm cánh cũng khó mà thoát khỏi, hắn ta đột nhiên dừng lại trên đường, bất ngờ xoay người về phía sau, tay phải nhắm thẳng vào Trương Tường ở phía sau.
Nhành cây giống như roi thép, quất ngang hạt mưa đầy trời, vang lên một tiếng"ba"
Khí thế có vẻ mạnh mẽ nhưng thực chất là một nhát đập nồi dìm thuyền, liều chết.Chỉ tiếc, Trương Tường trấn thủ Tập Trinh Ti, võ học trong thiên hạ đều đã đọc qua, lại có quan hệ chặt chẽ với Đường gia, các loại sát chiêu của kiếm pháp Đường gia đã học thuộc từ lâu.
Trong khoảnh khắc kẻ áo tươi dừng bước, trong mắt Trương Tường đã lộ ra mấy phần khinh thường, đổi tấn công thành phòng thủ chặn đao ở trước người, vừa hay cản được nhành cây xông đến.
Sát.Nhành cây va chạm với lưỡi đao, đứt đôi, nhưng nửa trước lại theo tác dụng của quán tính tiếp tục xông thẳng vào Trương Tường, nhưng lại bị Trương Tường nghiêng đầu dễ dàng cắn lấy, một sợi tóc cũng không bị đứt.
Kẻ áo tơi thất bại, muốn trốn cũng không kịp.
Lưu Vân Lâm xông lên, chặn ngang con đường nhỏ, cười nhạo, Xem ngươi còn chạy đi đâu.
Trương Tường cũng không định đánh một con hổ sắp chết, cầm đao đứng phía sau, mũi đao hướng xuống đất, nước mưa hoà vào máu trên Nhạn Linh Đao chảy xuống.
Giơ tay chịu trói, khai ra thân phận, ta sẽ cho ngươi một con đường sống.Lời nói đơn giản nhưng lại làm tan rã ý chí chiến đấu của đối thủ. Tập Trinh Ti không phải người trên giang hồ, làm việc dựa theo luật, ám sát chủ quan Tập Trinh Ti vốn là tội chết, nào có con đường sống.
Kẻ áo tơi ít thở dồn dập, nhìn trước sau một lượt, Lang Vệ phía sau cũng đã đuổi đến, vây chặt bốn phương tám hướng, ngăn chặn tất cả đường lui.
Đã là con đường chết mọc cánh cũng không thể thoát, Trương Tường đương nhiên sẽ không vì cái trước mắt mà giẫm lên mìn, hắn cầm đao giữ khoảng cách, lạnh lùng nói, Công phu không tồi, ngươi là người của Đường gia? Có thù hận gì với ta?
Kẻ áo tơi đứng trong vòng vây chặt chẽ trên phố, vẫn đang tìm cơ hội trốn thoát. Cửa hàng và bách tính xung quanh đều chạy vào trong nhà, đóng hết cửa sổ nhưng vẫn nhìn qua khe cửa.
Trương Tường đợi một hồi, thấy đối phương không nói gì thì nâng tay lên.Mấy Lang Vệ của Thiên Tử doanh lúc này cũng nhấc đao lên thăm dò, Trương Tường bám sát theo sao, tìm cơ hội cho tên tặc tử này một nhát trí mệnh.
Ha.
Bản thân rơi vào đường cùng, kẻ áo tơi vẫn chưa từ bỏ, hét lên một tiếng cực kỳ kìm nén nghe không ra nam, không ra nữ.Hắn ta đã như đèn cạn dầu, nhưng khí thế chợt tăng vọt, xông vào nhà bên cạnh.
Sắp chết mà còn dãy dụa.
Nét mặt Lưu Vân Lâm châm chọc, nhanh chóng đuổi theo.
Đạp đạp đạp.
Tiếng bước chân hỗn loạn chạy qua các ngôi nhà trên, rất nhiều ngói và xà nhà bị giẫm nát, phát ra tiếng"tanh tách", đôi vợ chồng làm việc bên dưới chốc chốc lại văng ra mấy câu thô tục.
Trương Tường cầm đao xông lên đầu tiên, đôi mắt như chim ưng tập chung vào kẻ áo tơi, khoảng cách nhanh chóng kéo gần.
Rất nhanh, kẻ áo tơi phóng qua một con hẻm nhỏ, khi hắn dừng lại ở nóc nhà bên kia thì bước chân lảo đảo.
Ngay khi hắn ta vừa lảo đảo, Trương Tường đã bay đến sau lưng kẻ áo tơi, thanh đao trong tay không chần chờ bổ xuống.
Kẻ áo tơi liều chết nghiêng người tránh né, nhưng lúc này, con đường tắt dưới chân bỗng truyền đến một tiếng kêu sắc nhọn.
A đánh.
Trương Tường đang đứng trong khoảng không giữa hai mái nhà, không ngờ tưới trong ngõ nhỏ lại có người đánh lén, mãi đến khi nghe thấy tiếng y phục bị gió xé rách mới phát hiện, lông tơ trên người dựng đứng, hắn đã mang theo thanh đao hành tẩu mười năm, nhưng trái tim vẫn đập nhanh một hồi.
Tiếng nói the thé kỳ lạ khiến sắc mặt tất cả Lang Vệ đột nhiên thay đổi.
Quay lại nhìn, chỉ thấy một bóng người phóng lên từ giữa căn nhà phía trước, giống như mũi tên sắc nhọn, rất nhanh chỉ còn lại tàn ảnh.
Ánh mắt Trương Tường lướt qua, nắm đấm của bóng người bị bao quanh bởi vải vóc đã ở ngay trước mắt.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Trương Tường dùng toàn lực bổ Nhạn Linh Đao về phía trước, nhưng tiếc rằng hắn quá vội vàng ngăn cản nên vẫn bị một cú đấm vào ngực.
Thịch.
Trương Tường nín thở, gương mặt lập tức đỏ lên.
Hai bóng người đánh nhau trên khoảng không của con hẻm nhỏ. Người đến đột nhiên dừng lại. Thân hình to lớn như quả bóng của Trương Tường bị quất lên cao giống như Thiên Hầu, trong phạm vi mấy con hẻm đều có thể nhìn thấy.
Hít.
Trong mắt mười mấy Lang Vệ tràn đầy sợ hãi, không chút do dự dừng lại.
Dù là đánh lén, nhưng có thể đánh Trương Tường bay cao như vậy mà không chút khó khăn, cái sức lực này quá lớn.
Bóng người bị vải vóc bao vây từ đầu đến chân, một kẻ"Lư Sơn Thăng Long Bá", sau khi Trương Tường bay lên cũng không định dừng tay, hắn ta đáp xuống mái nhà vươn tay bắt lấy kẻ áo tơi lung lay sắp đổ kẹp dưới nách, trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.
Trương Tường từ trên cao hạ xuống, va chạm khiến mái nhà thủng một lỗ, khiến đôi nam nữ bên dưới sợ hãi liên tục thét chói tai.
Đê tiện, kẻ tiểu nhân đứng lại.
Lưu Vân Lâm cầm đao đuổi theo mấy bước, lại lo lắng bên trong có mai phục, sau khi hét lên một tiếng thì dừng lại.
Lúc này Lang Vệ mới lấy lại tinh thần, cầm đao nhìn theo hướng kẻ cắp bỏ chạy, có chút do dự.
Có đuổi theo không Lưu phó sư?
Ý câu này đương nhiên là để Lưu Vân Lâm xung phong đi đầu, nhưng Lưu Vân Lâm không biết đối phương có bao nhiêu người, đương nhiên sẽ không mạo hiểm, ngẩng đầu nhìn cái lỗ trên mái nhà mà Trương Tường ngã xuống.
Khụ khụ khụ.
Cả người Trương Tường nhếch nhác, nâng đao đứng lên, nhảy lên mái nhà, nghiến răng phủi vạt áo, lộ ra miếng hộ tâm ở phía dưới.
Miếng hộ tâm bằng phẳng xuất hiện một vết lõm rõ ràng, Trương Tường gỡ miếng hộ tâm ra, cơ ngực săn chắc khỏe mạnh xuất hiện một mảng xanh đen đau đớn.
Phi.
Trương Tường nhổ nước miếng, vứt miếng hộ tâm xuống đất, thu lại Nhạn Linh Đao, lạnh lùng nói.
Bỏ đi, không đuổi theo nữa, rút binh. thật hèn hạ.
Dạ.
Lang Vệ thấy chủ quan đau đớn, chật vật thì không dám nói nhiều, nhìn theo hướng gian nhân vài lần rồi thu đao rời đi..