Thế Tử Hung Mãnh

Chương 164: Tuổi trẻ nóng tính

Chương 164: Tuổi trẻ nóng tính




Ngày hôm sau.

Trời mưa rơi.

Làn gió xuân quét qua mặt đất, thành Trường An dường như chuyển từ mùa đông sang mùa xuân chỉ trong một đêm.

Từ những góc phố ngõ sâu, những chồi non xanh tươi hé ra, những cánh én gọi xuân ríu rít dưới mái hiên vương phủ, nắng ấm rọi vào đầu đường cuối ngõ, trong tầm mắt cái nào cũng tràn đầy sức sống.

Khi mặt trời mọc ở đằng đông, Hứa Bất Lệnh lại lên xe ngựa, mang theo một đống quà nhỏ đến tẩm cung.

Xe ngựa đến bên ngoài hoàng thành, người nghênh đón đã được đổi thành Xảo Nga, xe ngựa khắc hoa cũng xuất hiện, vì vậy không cần đi bộ vào. Có vẻ như cơn tức giận của thái hậu đã bớt đi vài phần.

Hứa Bất Lệnh xuống xe, đưa lễ vật cho Xảo Nga cầm, đang định trực tiếp bước vào cửa cung, lại bị tiếng chào từ xa làm cho giật mình.

Nhị thúc.

Tư Đồ tiền bối.

Giọng hùng hồn tràn đầy sức sống nghe có vẻ rất trẻ trung.Hứa Bất Lệnh nghiêng đầu liếc nhìn thoáng qua, dưới bức tường thành cao chót vót, Tư Đồ Nhạc Minh mang theo một thanh Cửu Hoàn Đao trên lưng đang đứng chắp tay.

Trước mặt họ là hai người trẻ tuổi mặc hoa phục tay cầm một kiếm một đao, người cầm đao thân hình cao lớn, cầm kiếm thì dáng người cao gầy, xem giống như người giang hồ.

Phó Sử của Tập Trinh Ti Lưu Vân Lâm đứng ở bên cạnh sắc mặt nghiêm chỉnh, nhưng nói chuyện rất thân thiện.

Hai bên cách đó không xa, Tư Đồ Nhạc Minh rõ ràng nhận thấy được ánh mắt dò xét của Hứa Bất Lệnh, quay đầu liếc mắt nhìn, hơi kinh ngạc đưa tay hành lễ, Tham kiến Túc Vương thế tử.

Lưu Vân Lâm quay đầu lại sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng mỉm cười, đưa tay hành lễ.

So với các trưởng bối đang phục vụ trong triều đình, hai người trẻ tuổi sau khi nghe tên 'Hứa Bất Lệnh' đều nheo mắt lại, cẩn thận dò xét rồi mới đưa tay hành lễ.

Có một câu nói,"Nếu không kiêu ngạo thì không thể là thanh niên?"Ngày xưa Hứa Bất Lệnh đã quá nổi tiếng, võ nghệ thần thông quảng đại, hầu như được vinh dự là trẻ tuổi kiệt xuất, hiển nhiên có rất nhiều người khó chịu, hai người cùng tuổi này hiển nhiên cũng mang theo kiêu ngạo"Vũ Vô Đệ Nhị"

Hứa Bất Lệnh không bận tâm đến điều này, bởi vì Tư Đồ gia là một gia tộc nổi tiếng, không phải loại cá tạp bình thường. Hắn nghĩ nghĩ, bước tới trước mặt bốn người, khẽ gật đầu.

Tư Đồ tiền bối, hai vị này là.

Hầu hết những hiệp khách giang hồ chính thống đều coi trọng danh hơn lợi, được Phiên Vương thế tử xưng là"tiền bối"thay vì gọi thẳng tên, vẻ mặt của Tư Đồ Nhạc Minh nhiều thêm vài phần thân thiện, khách khí đưa tay, Thế tử quá khách khí, ta không đảm đương nổi một tiếng 'tiền bối'. Hai người này là vãn bối của ta, Tư Đồ Hổ Vũ và Đường Cửu. Bọn họ có chút danh tiếng ở thành Trường An, nhưng hẳn sẽ khó lọt vào mắt ngài.

Tư Đồ Hổ Vũ và Đường Cửu tự nhiên gật đầu trước sự khiêm tốn của trưởng bối, đưa tay hành lễ.

Hứa Bất Lệnh nhìn lướt qua, hình như có nghe nói đến hai người trẻ tuổi này.

Tư Đồ Hổ Vũ là con trai út của Tư Đồ Nhạc Tẫn, đệ nhất võ lâm Thiên Nam. Bởi vì Tư Đồ Nhạc Tẫn được người giang hồ tôn là Đao Khôi, nên Tư Đồ Hổ Vũ nối gót cha mình, có biệt danh là Tiểu Đao Khôi, nghe nói trời sinh thần lực, sớn đã nổi danh thiên hạ.Mà Đường Cửu là thiếu gia Đường gia ở U Châu, họ hàng xa với Ninh Ngọc Hợp, tuy kém nổi tiếng hơn, nhưng cũng là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất ở thành Trường An.

Bởi vì Đại Nguyệt chỉ chú trọng ‘văn võ song toàn', chỉ dựa vào một thân võ nghệ thì khó có thể phát triển gia nghiệp. Hai người này hiện đang học tập ở kinh thành, xem như nhân vật đại diện cho các thế gia võ lâm ở tương lai.

Hứa Bất Lệnh khẽ nâng tay cười nói.

Hóa ra là Tư Đồ huynh và Đường huynh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.Tư Đồ Hổ Vũ vóc dáng vạm vỡ, tính cách vui vẻ giống phụ thân, không quan tâm nhiều đến phép tắc, cười nói.

Thế tử coi trọng quá rồi. Ta và Đường Cửu ngưỡng mộ đại danh ngài đã lâu, từ khi thế tử đến thành Trường An, ta luôn muốn tới thăm.

Nói muốn tới thăm, nhưng thực ra có nghĩa là đến cửa để lãnh giáo một chút.

Nhưng Hứa Bất Lệnh trúng Tỏa Long Cổ, võ công mười không còn một, nên hai người không tiện đến.Đường Cửu chỉ gật đầu cười xem như tiếp nhận lời nói khách sáo của Hứa Bất Lệnh.

Lưu Vân Lâm đứng sau Tư Đồ Nhạc Minh không nói, Tư Đồ Nhạc Minh giải thích.

Vài ngày nữa sứ thần Bắc Tề sẽ đến Trường An. Những kẻ man rợ kia của Bắc Tề không thể làm gì được quân đội của Hứa gia trên chiến trường, nên muốn tìm địa phương khác thể hiện. Nghe nói bệ hạ muốn cử ra mười vị võ tướng, lúc đó nhất định sẽ nhân cơ hội khiêu khích, hai người này được gọi về trước, miễn cho lúc đó làm triều đình mất mặt.

Binh lính Đại Nguyệt từ trước đến nay luôn tự ngạo, nên Tư Đồ Hổ Vũ và Đường Cửu không có để các sứ thần của Bắc Tề vào mắt, đến đây chỉ là muốn các cao nhân chỉ điểm mà thôi. Lúc này Tư Đồ Hổ Vũ vỗ ngực, Nhị thúc đừng lo lắng, ta và Đường Cửu là những người mạnh nhất ở thành Trường An. Dù có liều mạng cũng không để triều đình mất mặt.

Đường Cửu đặt tay lên chuôi kiếm, khẽ nhướng mày.

Sư phụ của Tả Dạ Tử là quốc sư Bắc Tề, đứng trong top ba Bắc Tề về kiếm thuận, nhưng so với phụ thân ta, Lục Bách Minh tiền bối thì vẫn còn kém nửa bậc, nếu so sánh với Tư Đồ Công thì càng một trời một vực, một đồ đệ đi tới đây còn muốn lật bàn, thật đề cao bản thân rồi.

Tư Đồ Nhạc Minh nghe vậy lắc đầu.

Tuổi trẻ khí thịnh là chuyện tốt, nhưng đã học võ thì đừng dựa vào miệng để luận cao thấp, chỉ có những người đứng ở đỉnh phong mới đủ tư cách nói chuyện. Mặc dù các ngươi là tài tử ở Trường An, nhưng không thể coi thường người trẻ tuổi trong thiên hạ.

Nói xong, Tư Đồ Nhạc Minh nhìn Hứa Bất Lệnh cười nói.

Nếu Hứa thế tử không trúng Tỏa Long Cổ, thì khả năng chiến thắng sẽ cao hơn nhiều.

Hứa Bất Lệnh lắc đầu.

Quân nhân chỉ biết đứng và nằm, nếu bị phế chính là bị phế, già đi chính là già rồi. Nhắc đến vinh quang năm xưa cũng chỉ là tự an ủi mình mà thôi. Đến lúc đó vẫn phải dựa vào hai vị huynh đài.

Ha ha.

Tư Đồ Nhạc Minh thấy Hứa Bất Lệnh thông suốt như vậy, ánh mắt lộ ra vài phần khen ngợi, đưa tay lên.

Không phải các trí giả đều nói, Trời sẽ giao trọng trách lớn cho người, trước hết phải nỗ lực làm việc cả tâm trí và gân cốt. thế tử không cần coi nhẹ bản thân, khi chữa khỏi độc, trên đời còn kẻ nào dám khiêu chiến thế tử.

Tư Đồ Hổ Vũ và Đường Cửu biết việc giải độc Tỏa Long Cổ chưa từng có, nhưng lúc này bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ đá xuống giếng, vì vậy cũng an ủi vài câu.

Hứa Bất Lệnh chỉ là tới chào hỏi nên không nói nhiều, khẽ gật đầu rồi theo Xảo Nga vào cung.

Khi thân ảnh Hứa Bất Lệnh biến mất, Lưu Vân Lâm tiến lên một bước, tò mò hỏi.

Tư Đồ huynh, thế tử đã bị trúng độc kể từ khi đến thành Trường An, võ công thần thông chỉ là tin đồn. Nếu Hứa thế tử không trúng độc, dùng hết sức mình, không biết sẽ mạnh đến mức nào?

Tư Đồ Nhạc Minh nghe vậy, hắn cau mày suy nghĩ.

Theo lời đồn, thế tử có công đánh tan phỉ tặc ở Tây Vực trước năm mười sáu tuổi, thời điểm rơi vào phục kích ở Vị Hà năm trước, hắn một mình chém chết hơn trăm sát thủ, đến khi kiệt sức, cộng thêm độc phát mới bỏ trốn. Nếu không trúng Tỏa Long Cổ, cùng ta giao thủ chắc không có vấn đề gì.

Tư Đồ Hổ Vũ khẽ cau mày.

Vị Hà còn có hàng trăm hộ vệ của vương phủ, không thể để một người giết. Còn việc đơn thương độc mã xuất quan, giết chỉ là mã phỉ cơm ăn không đủ no cùng một đầu lĩnh tặc quân mà thôi, đổi thành ta, cũng không phải không được.

Đường Cửu xoa chuôi kiếm ở thắt lưng, cười nhẹ.

Tiểu dân trong chợ đều thích khoa trương. Người luyện võ thật sự phải giao đấu một lần mới phân biệt được ai cao ai thấp.

Đương nhiên, hắn cảm thấy Hứa Bất Lệnh ở trên giang hồ là bị đồn thổi lên quá lợi hại.

Tư Đồ Nhạc Minh suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.

Nổi danh không có người đánh lại khẳng định trước đây hẳn là rất cường đại. Thịnh danh chi hạ vô hư sĩ, trước kia khẳng định rất lợi hại. Đã trúng Tỏa Long Cổ, nếu không quan tâm toàn lực ra tay, không chết cũng tàn phế, võ phu dám đánh bạc mạng, là kết quả gì ai cũng không nói chắc được.

Mấy người thản nhiên tán gẫu, Lưu Vân Lâm cân nhắc một hồi nhẹ gật đầu, cũng không có chen vào..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất