Chương 171: Không lộn xộn...
Đúng giữa trưa, Nguyệt Nô và với hai nha hoàn dìu Hứa Bất Lệnh say khướt đi ra khỏi tẩm điện của Thái hậu.
Tiêu Đình bị trói trên cây cột trong hoa viên, vừa thấy người đã bắt đầu quỷ khóc sói gào mà tru lên.
Tẩu tử, Hứa ca, mấy người cho đệ xuống đi! Sắp tiểu ra quần rồi, ta mới mười tám tuổi thôi, còn chưa sống đủ, rất quyến luyến trần thế.
Nguyệt Nô và nha hoàn đều nghẹn không dám cười ra tiếng.
Lục phu nhân vẫn chưa quên chuyện vừa rồi, còn đang tức giận bừng bừng, làm sao có thể quan tâm Tiêu Đình sống chết. Đầu cũng không ngẩng lên, nói.
Tìm cô cô của đệ mà khóc đi. Lớn thế này rồi, tính tình y hệt như hài tử.
Đừng mà tẩu tử, cô cô nàng điên rồi, tỷ thả đệ xuống đi, về sau đệ gọi tỷ là cô cô cũng được.
Cút!
Lục phu nhân tỏ vẻ lo giết không lo chôn, mặc kệ Tiêu Đình, bước nhanh ra khỏi Trường Nhạc Cung.
Nha hoàn dìu Hứa Bất Lệnh lên xe ngựa, Lục phu nhân lập tức đuổi hết mọi người ra ngoài. Cửa xe vừa mới đóng, nàng ngồi trên giường nhỏ không nói một câu nào.Nguyệt Nô biết phu nhân đang tức giận nên không dám nói gì, nhẹ giọng"Giá"một tiếng, đánh xe về đường Khôi Thọ.
Xe ngựa xa hoa lắc lư, trong thùng xe rộng thênh thang, bộ ấm pha trà, giường mềm đều có đủ.
Hứa Bất Lệnh vừa ngồi vào xe ngựa đã thả người nằm sấp trên giường nhỏ giả say, đến tận lúc này cũng không dám tỉnh lại.
Lục phu nhân ngồi gần hông của Hứa Bất Lệnh, đôi mắt tràn đầy hoài nghi và bực mình, thở phì phì, thỉnh thoảng lại dậm chân một cái.Mới vừa nãy ở trong Trường Nhạc Cung, Lục phu nhân nhìn thấy hộp điểm tâm và son Hoa Sơn Trà đã lập tức nhận ra có gì đó không đúng. Vừa hồi tưởng lại thì nhớ lần trước khi Hứa Bất Lệnh tới, ngồi nói chuyện phiếm một hồi, trong lúc nàng tiếp chuyện đã nói ra toàn bộ những cái mà Thái hậu thích.
Quả thật.
Thái hậu cũng là trưởng bối, quan tâm một chút cũng không có gì. Nhưng mượn lời của nàng đi lấy lòng Thái hậu thì không giống. Việc này không khác gì nam nhân bạc tình lấy trang sức yêu thích của phu nhân đi lấy lòng hồ ly tinh ở kỹ viện. Này chẳng phải là đang bắt nạt nhau à? Coi dì người là cái gì chứ.
Đồ không có lương tâm.Lục phu nhân càng nghĩ càng giận, giơ tay vỗ vào lưng Hứa Bất Lệnh, mím môi đỏ mắt như chuẩn bị khóc.
Hứa Bất Lệnh nằm sấp trên giường, cảm giác như một ngày bằng một năm, giả vờ hừ hừ một tiếng tượng trưng, vẫn không tỉnh dậy.
Lục phu nhân ngồi bên cạnh nhìn những vết mực trên quần áo, trong lòng càng ấm ức.
Áo choàng là do chính tay nàng khoác lên.Đóa hoa Mẫu Đơn kia, còn cả bài thơ kia nữa, rõ ràng là cho nàng mà.
Vì sao lại vẽ ở trong cung Thái hậu? Lẽ nào vốn là vẽ cho nàng, nhưng uống say xong được dỗ vui, lại chuyển cho Thái hậu. Thật là. Thật là khinh người quá đáng.
Lục phu nhân mím môi thật chặt, nghĩ đông nghĩ tây nửa ngày, cuối cùng tự khiến mình ức đến khóc luôn, nâng tay lay Hứa Bất Lệnh.
Ngươi đứng lên! Ngươi đứng lên! Nói rõ ràng xem nào.Giọng nói còn mang theo tiếng nức nở.
Hứa Bất Lệnh không còn cách nào khác, còn giả vờ chết nữa chắc sẽ khiến Lục phu nhân tức giận đến mức nhảy giếng. Lúc này chỉ đành đầu váng mắt hoa mở mắt, cố gắng duỗi người, ngẩng đầu liếc qua một cái.
Ư. Làm sao vậy.
Thấy Hứa Bất Lệnh tỉnh một chút, Lục phu nhân mới hơi kiềm lại, ánh mắt ngập nước trừng Hứa Bất Lệnh, Lệnh nhi, bức tranh trong cung kia, con vẽ cho ai hả?
Hứa Bất Lệnh ngồi trên giường nhỏ, mệt mỏi xoa trán.
Bức tranh. À. Đẹp đó chứ. Đó là đặc biệt chuẩn bị cho Lục di cả tháng.
Nghe được lời này, sự lo lắng của Lục phu nhân mới bình ổn lại, Ta biết ngay mà. Thái hậu là tự mình đa tình.
Hừ hừ lẩm bẩm một câu, lại đi đỡ Hứa Bất Lệnh sắp ngã sấp xuống.
Thế con vẽ tranh trong Trường Nhạc Cung làm gì? Còn có hôm nay xảy ra chuyện gì?
Hứa Bất Lệnh bị lắc cho nói cũng không rõ, Ưm. Uống nhiều. Thái hậu là trưởng bối.
Trưởng bối thì làm sao.
Ánh mắt của Lục phu nhân tràn ngập sự không hài lòng, túm lấy cánh tay Hứa Bất Lệnh lắc lắc.
Điểm tâm với son là sao nữa? Lần trước ngươi ở trước mặt ta hỏi thăm mấy cái này. Giỏi lắm, cánh cứng rồi, chẳng thèm đặt dì vào trong mắt nữa rồi, còn dùng lời của ta. Ta. Ta.
Lục phu nhân càng nói càng giận, càng muốn lắc tỉnh Hứa Bất Lệnh để hắn nói cho rõ ràng.
Hứa Bất Lệnh run cả da đầu, kiểu này mà tỉnh táo lại thì không bị ép chết mới lạ. Thấy tư thế của Lục phu nhân giống như không chết không dừng, trong lòng hắn xoắn xuýt một lúc, đành phải quyết tâm nhắm mắt mà làm.
Lục phu nhân đang giận hờn nhìn Hứa Bất Lệnh, lắc một lát mà Hứa Bất Lệnh vẫn không tỉnh, còn say khướt nhích đến dang tay muốn ôm một cái.
??
Lục phu nhân kinh ngạc, sững sờ tại chỗ, không hiểu ra làm sao.
Đúng lúc này, Hứa Bất Lệnh ôm chầm lấy Lục phu nhân, còn giống như dỗ trẻ nhỏ mà vỗ vỗ lưng.
Ngoan. Không khóc, Lục di nghe lời nhất.
!!
Lục phu nhân nổi da gà, cảm giác rối rắm trong lòng vừa rồi chẳng sót lại chút nào, bị ôm đến thở không nổi. Vừa thẹn lại vừa giận vặn vẹo người.
Thằng nhóc thối, ngươi làm cái gì.
Tiếng rất nhỏ, sợ nha hoàn bên ngoài nghe thấy.
Hứa Bất Lệnh ôm nhuyễn ngọc trong ngực, ngả người nằm trên giường nhỏ giống như say khướt mà ôm Lục phu nhân lăn qua lăn lại.
Ngoan. không nghịch không nghịch.
Ôi.
Lục phu nhân đỏ bừng cả mặt, ngơ ra trong chốc lát, không thể tưởng nổi Hứa Bất Lệnh lại vô lễ như vậy. Nhưng mà.
Không đúng! Lệnh nhi say rồi mà!
Lục phu nhân lại nhớ đến cảnh ngộ gặp phải đêm 30, toàn thân chấn động, trong lòng lo lắng sợ hãi nha hoàn bên ngoài sẽ nghe thấy được. Nàng cũng không dám giãy dụa, đôi mắt tràn đầy sự xấu hổ mà nhỏ giọng gọi.
Lệnh nhi! Ta. Ta là dì ngươi đấy! Suỵt. Đừng làm bậy.
Hứa Bất Lệnh chóng mặt ngẩng đầu đánh giá mấy lần nhưng không buông lỏng tay, tay xoa xoa bờ mông của nàng, mắt lờ đờ, phụng phịu.
Còn náo loạn nữa không?
..
Hơi thở đầy mùi rượu phả vào mặt, trong đầu Lục phu nhân trống không, chỉ sợ Hứa Bất Lệnh say túy lúy lại bắt đầu cởi quần áo của nàng. Nàng chỉ đành miễn cưỡng ép suy nghĩ rối loạn xuống, thể hiện ra bộ dáng dịu dàng săn sóc, cười khanh khách an ủi.
Không làm loạn không làm loạn, Lệnh nhi con tỉnh táo chút đi. Ta là dì của con!
Từ"dì"nhấn rất mạnh.
Hứa Bất Lệnh nhẹ thở phào, nghĩ nghĩ rồi đưa tay nhéo nhéo hai má đỏ bừng của Lục phu nhân. Lục phu nhân rụt cổ lại, từ từ nhắm chặt hai mắt, ngực bị đè đến biến hình, bên tai truyền đến tiếng hít thở nóng bỏng.
Lần trước thiệt thòi, Lục phu nhân không dám động đậy nữa, chỉ sợ lại khiến Hứa Bất Lệnh tỉnh. Cảm giác bị thân thể nam nhân đè nặng quá khó xử, Lục phu nhân không biết nên xấu hổ hay tức giận, đầu quay mòng mòng, chỉ có thể hơi hé miệng đẩy Hứa Bất Lệnh một chút.
Không nghĩ tới Hứa Bất Lệnh phản ứng mạnh, trực tiếp ngẩng đầu nhìn nàng không hài lòng.
Lục phu nhân lo sợ, vội vàng cười làm lành.
Ta không làm loạn, ừm. Ngủ đi ngủ đi thôi.
Hừm.
Lúc này Hứa Bất Lệnh mới vừa lòng ôm"đệm thịt"Lục phu nhân lần nữa, ngả ra giường nhỏ ngủ say sưa, tay lại nhịn không được bóp bóp bờ mông căng tròn mềm mại.
Tên nhóc thối này.
Lục phu nhân đỏ mặt, than một câu nhỏ như muỗi kêu, nghiến răng nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh, nhưng lại không biết nên làm gì.
Cũng may sau khi xe ngựa đến đường Khôi Thọ, Hứa Bất Lệnh cũng tỉnh lại.
Lục phu nhân bị đè suýt ngất, cả người râm ran khó tả, cuối cùng cũng thoát được ra ngoài, vội vàng đứng lên sửa lại áo quần. Nhưng tức không nhịn được, dùng giày thêu đá vào đùi Hứa Bất Lệnh.
Kết quả Hứa Bất Lệnh đột nhiên trở mình đứng dậy, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng sẽ phát ra thú tính.
Lục phu nhân sợ tới mức"ôi"một tiếng, vội vội vàng vàng chạy ra cửa xe.
Nguyệt Nô, mau dừng xe!
Sau đó vội vàng chạy xuống khỏi xe ngựa..