Chương 172: Bằng hữu mới tới...
Xế chiều, Chúc Mãn Chi mặc vào bộ váy nhỏ, bôi son Hứa Bất Lệnh tặng, trang điểm lộng lẫy, rạo rực chạy đến gần cửa hàng nhà họ Tôn đợi ai đó xuất hiện.
Tuy đã biết Hứa Bất Lệnh sẽ không tới đây, nhưng Chúc Mãn Chi vẫn chờ. Thứ nhất, dạo này làm xong việc cũng chẳng có gì để làm. Thứ hai, làm người thì cũng nên biết mong chờ niềm vui bất ngờ. Biết đâu tới thật thì sao.
Nhờ thời tiết đầu xuân, vẫn trời quang mây tạnh, khách ở trong quán rượu đông hơn một chút, tiếng đàm luận ồn ào về việc Từ Đan Thanh trở về. Cũng có người hỏi Tôn chưởng quầy xem có biết tin tức Từ Đan Thanh ở đâu không.
Tôn chưởng quầy bày ra vẻ mặt"đoán xem", làm người ta càng thêm tò mò.
Chúc Mãn Chi nghe một lúc, vừa tự xoa má vừa nghĩ đến Ninh Thanh Dạ, không nhịn được trộm thở dài một hơi. Nếu như Tiểu Ninh ở đây, chắc hẳn sẽ là người đầu tiên được vẽ. Đáng tiếc là người đã sớm đi vài ngày rồi.
Ngồi ngây ra ở trong ngõ Thanh Thạch rất lâu, Hứa Bất Lệnh vẫn không thấy đến.
Chúc Mãn Chi buồn chán đi dạo hai vòng ở trên đường, không hiểu sao lại đi đến gần tòa nhà không người ở. Vốn định rời đi, bỗng chốc ngửi được mùi thuốc đông y thoang thoảng.
Ơ?
Chúc Mãn Chi hơi nhíu mày, ngày trước đi qua nhiều lần, ngửi thấy mùi thuốc giống với mùi mà Ninh Thanh Dạ nấu, cho rằng Ninh Thanh Dạ đi nửa đường quay lại. Ánh mắt nàng sáng lên, chạy nhanh tới trước cửa nhà.
Cửa nhà không khóa, trong nhà sạch sẽ, một cái bếp lò được đặt dưới mái hiên.Một bóng người mặc đồ đen đưa lưng về phía cửa nhà đang nấu thuốc. Trên tường treo một thanh kiếm, áo tơi và mũ rơm.
Nhìn từ sau lưng thì thấy đạo sĩ này có thân hình khá quen mắt. Do ngồi xổm nấu thuốc nên nhìn thấy mông còn rộng hơn cả vai, tóc dài búi lên cố định bằng trâm gỗ, thoạt nhìn giống như một đạo cô.
Chúc Mãn Chi đánh mắt nhìn một lần đã biết là nhận nhầm người rồi. Đang định nhanh chóng rời đi, nữ đạo sĩ bỗng quay đầu lộ ra gương mặt hơi tái nhợt, đôi mày dài mảnh, cái mũi cao, đôi mắt mười phần linh động không nhiễm bụi trần, mặc trên người bộ đạo bào càng thêm vẻ tiên phong đạo cốt. Hừm. Một đạo cô thật đẹp.
Chúc Mãn Chi không có khả năng nhìn qua là nhớ, nhưng nữ đạo sĩ gặp ở ngoài thành này làm người ta gặp qua một lần là có ấn tượng sâu sắc nên hiển nhiên sẽ nhận ra. Nghĩ đến đây, tối qua Hứa Bất Lệnh chạy đuổi theo thích khách áo tơi kia, vậy là hiểu ngay người trong tòa nhà này từ đâu tới.Dưới mái hiên, Ninh Ngọc Hợp tất nhiên cũng nhận ra Lang Vệ này ở ngoài thành đã quan sát nàng. Vừa mới đi tìm Trương Tường gây hấn, lại ở đây đụng phải Lang Vệ cải trang, nàng tất nhiên sẽ cảnh giác, nghĩ rằng cải trang đến đây xác nhận thật giả. Ngay lập tức đứng lên mò bội kiếm tùy thân. Nữ Lang Vệ đứng ở cửa nhìn thấy nàng quay đầu lại đã vội vàng cúi đầu định rời khỏi. Ngọc Hợp nheo mắt, trường kiếm trong tay rời khỏi vỏ. Chỉ nghe"vèo"một tiếng, vỏ kiếm bay ra khỏi nhà, cắm ở vách tường ngõ nhỏ.
A đại hiệp tha mạng, đạo trưởng tha mạng.
Trước mặt Chúc Mãn Chi bất ngờ xuất hiện một cái vỏ kiếm, nàng sợ đến run run, vội vàng ôm đầu xin tha.
Ta là môn khách của. của Hứa công tử. Hứa Bất Lệnh.Ngọc Hợp nghe vậy mới hơi buông cảnh giác, rút kiếm lại chậm rãi đi đến cửa, cúi đầu đánh giá một cái.
Hứa công tử phái cô nương tới đây?
Chúc Mãn Chi vội gật đầu.
Đúng vậy, người một nhà, đừng ra tay, nếu không Hứa công tử sẽ tức giận.Ngọc Hợp khẽ gật đầu, rút vỏ kiếm thu lại, hành lễ kiểu Đạo giáo.
Đắc tội cô nương rồi. Mau đứng lên, vào nhà nói chuyện.
Chúc Mãn Chi thở phào, đứng dậy theo Ngọc Hợp đi vào sân, ánh mắt hơi kỳ lạ, thầm nhủ.
Sao lại nhặt một người quyến rũ như vậy về, lại còn là một đạo cô, trông còn lớn tuổi hơn so với Hứa công tử. Khẩu vị kiểu gì thế.Kẹt.
Cửa mở, Ngọc Hợp mới mỉm cười cúi đầu đánh giá cô gái nhỏ nhăn nhó trước mặt.
Hứa công tử bảo cô qua đây là có việc sao?
Chúc Mãn Chi hé miệng cười nói, Ừm. Cũng không có chuyện gì, chỉ bảo ta đến đây nhìn. Đúng rồi, ta là Chúc Mãn Chi, hình như chúng ta ở ngoài thành gặp một lần rồi.
Ngọc Hợp nhẹ nhàng nói.
Bần đạo Ninh Ngọc Hợp.
Ninh Ngọc Hợp.Chúc Mãn Chi giật mình, cảm thấy tên này sao nghe quen quen. Chợt nghĩ lại, mắt càng mở to, tràn đầy ngạc nhiên.
Đạo trưởng là Cô Thu chân nhân? Tiểu Ninh. Không đúng, sư phụ của Tiểu Ninh?
Ninh Ngọc Hợp nghe đến tên đệ tử, hiện lên vẻ bất ngờ.
Cô nương cũng quen Ninh Thanh Dạ?
Ừm!
Chúc Mãn Chi gật đầu như gà mổ thóc, vội vàng hành lễ giang hồ.
Hóa ra là Ninh tiền bối, kính đã lâu kính đã lâu. Ta là bạn của Tiểu Ninh, quan hệ không tệ. Ngày xưa nàng cũng ở nơi này. Thật là trùng hợp.
Chúc Mãn Chi nói đến đây, cảm thấy là lạ chỗ nào Hứa công tử cứu Tiểu Ninh, giờ lại cứu Đại Ninh, lẽ nào là muốn.
Nghĩ đến đây, Chúc Mãn Chi run run, vội xóa đi mấy suy nghĩ linh tinh.
Hứa công tử đàng hoàng, sao sẽ chơi trò thầy trò chung chồng hoang đường như vậy.
Chỉ là nếu cưới, đêm động phòng sẽ lên sư phụ trước, hay lên đệ tử trước. trời ạ, ta nghĩ cái gì thế này?
Nhưng Ngọc Hợp là người đẹp nổi tiếng, Tiểu Ninh cũng thế.
Nghĩ lan man một hồi, ánh mắt của Chúc Mãn Chi cũng dần hiện vẻ quái dị.
Ngọc Hợp là người đã xuất gia, tất nhiên không nghĩ đến cô gái nhỏ này có suy nghĩ tà ác như thế, xoay người đến dưới mái hiên tiếp tục sắc thuốc.
Cô nương ngồi đi.
Chúc Mãn Chi gật đầu, hơi khách sáo đi đến trước mặt, kéo ghế nhỏ ngồi xuống, trộm nhìn Ngọc Hợp vài lần. Tuy lời nói và cử chỉ của Ngọc Hợp đều dịu dàng, nàng lại cảm thấy rất xa cách. Loại cảm giác không nói được thành lời này từ đâu tới? Chắc là do tính cách nhỉ.
Giống Tiểu Ninh, ngoài mặt thì nhìn lạnh như băng, thật ra lại là ngoài lạnh trong nóng.
Vừa nói đến điều này, Ninh Ngọc Hợp không quen Chúc Mãn Chi, lại không làm ngơ khách, tìm chủ đề nói chuyện.
Cô nương là người ở đâu? Sao lại đến Trường An làm Lang Vệ?
Chúc Mãn Chi nghe câu này, hơi phiền muộn thở dài.
Ta lớn lên ở khu vực Phần Giang, cha mẹ là người trong giang hồ. Năm đó bỏ rơi ta rồi không còn gặp nữa, làm bộ khoái cũng chỉ vì muốn gặp lại họ. Ai. Đáng tiếc chẳng có tin tức gì.
Ninh Ngọc Hợp gật đầu.
Cha mẹ cô tên gì?
Ai. Ta hỏi nhiều người rồi, chẳng ai quen họ, chắc là dùng tên giả trong giang hồ. Ừm. Cha ta tên Chúc Lục, mẹ ta tên Quế Hoa, hì hì. Dù sao từ lúc ta có trí nhớ đến giờ, cha ta toàn gọi mẹ ta như thế, cũng không nói gì thêm với ta. Đúng rồi, cha ta cũng dùng kiếm, lúc ta còn nhỏ đã dạy ta, đáng tiếc ta mới chỉ học xong một chiêu.
Chúc Lục. Quế Hoa.
Ninh Ngọc Hợp nhíu mày hồi tưởng, quả thật là chưa nghe qua tên nào như vậy. Nhưng nàng lúc nhỏ học kiếm, lại sinh ra từ gia tộc dùng kiếm, hiểu biết kiếm đạo sâu sắc, mở miệng nói.
Cô nương có thể biểu diễn vài chiêu không?
Chúc Mãn Chi hơi do dự.
Cha ta nói chiêu kia rất lợi hại, người học võ phải giấu sát chiêu, không được dễ dàng cho người xem. Đạo trưởng muốn xem thì cũng được thôi..