Chương 173: Chuyện cũ Chúc gia
Chúc Mãn Chi đứng dậy, chạy đến bẻ cành cây nhỏ bên tường, hơi thủ thế chuẩn bị. Cổ tay run nhẹ, cành cây trực tiếp phát ra một tiếng nổ lớn"ba", tiếp đó bước chân một trước một sau nâng kiếm đâm thẳng về phía tường.
Ong ong.
Cành cây phát ra tiếng xé gió giống như tiếng kiếm minh.
Một chiêu kiếm này ra hình ra dạng, hiển nhiên là do luyện tập cực khổ rất lâu, nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh to lớn khiến người ta sợ hãi.
Cành cây nhỏ rộng chỉ bằng ngón tay cắm ngập cả tấc vào vách tường bằng đá cứng. Cho đến khi không thể chịu được nữa, cành cây mới từ khúc giữa nổ thành mấy đoạn.
Ánh mắt Ninh Ngọc Hợp sáng lên, không ngờ cô gái nhỏ nhìn trông thường thường chẳng có gì đặc biệt này lại có chiêu thức lợi hại như vậy.
Đường kiếm chuyển động nhẹ nhàng phiêu phiêu, mà lưỡi kiếm bình thường dài mỏng dễ gãy, những kiếm khách kia tuyệt đối sẽ không sử dụng kiểu đâm kiếm nghiêng mạnh bạo có thể khiến kiếm gãy này, kể cả có dùng kiếm điều cũng không chịu nổi, chưa cắm vào có khi đã gãy rời rồi.
Muốn cầm cành cây đâm vào đá cứng như vậy, chỉ với việc dùng sức như thế nào đã là một vấn đề lớn cần tìm tòi. Giống như"Kim Long Hợp Khẩu"của Thông Bối quyền,"Dạ Chiến Bát Phương"của Bát Quái đao, chỉ học được mấy tư thế đẹp mắt là vô dụng, vấn đề bên trong như dùng sức thu sức như nào mới là bí mật không truyền ra của các môn phái lớn.
Ninh Ngọc Hợp học kiếm từ nhỏ tới lớn, dù võ nghệ đã gần như không có đối thủ cũng phải thừa nhận bản thân không thể đâm ra một kiếm như lúc nãy. Cũng không hẳn là do võ nghệ, sức mạnh không bằng Chúc Mãn Chi, mà là không biết làm như thế nào. Nếu không ai đích thân dạy dỗ, chỉ có nhìn thôi thì cơ bản không thể học được sát chiêu có thể làm át chủ bài này. Người sáng tạo ra chiêu kiếm này tất nhiên là nhân vật Tông Sư kiếm đạo.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Ninh Ngọc Hợp nghiêm túc lên mấy phần, cẩn thận hồi tưởng.Sau khi Chúc Mãn Chi đâm ra một kiếm, lắc lắc tay phải đã run lên, hơi đắc ý chạy về dưới mái hiên, cười hì hì.
Đạo trưởng, có nhìn ra cái gì không?Ninh Ngọc Hợp im lặng một lát.
Kiếm này không phải chiêu kiếm chính thống, hẳn là từ trong Trung Bình Thương của Lục Hợp Thương tạo ra. Tục ngữ nói,"Trung Bình Thương, là vua của các loại thương, đoạn giữa là khó lòng phòng bị nhất'. Trung Bình Thương vốn là sát chiêu của Lục Hợp Thương, ảo diệu tinh vi lại cực kỳ khó phòng vệ, công được thủ được. Những người dùng thương thiện nghệ trong giang hồ có thể kể đến là lão Tông Sư Lục Hợp môn Tiết Thừa Chí ở Giang Nam, Bắc Cương Thương Khách Trần Xung. Mà hai người này luôn đi lại ở giang hồ, không giống như là cha của cô.Chúc Mãn Chi nghe mà nửa tỉnh nửa mê.
Những người khác thì sao?Ninh Ngọc Hợp hơi nghĩ nghĩ một lát, bất ngờ nghĩ đến điều gì đó.
Năm nay cô nương bao nhiêu tuổi rồi? Mười sáu. Sắp mười bảy rồi.
Sắp mười bảy. Họ Chúc.Ninh Ngọc Hợp nhíu mày nghiêm túc nhớ lại một lát.
Ta sinh ra ở Đường gia U Châu, thuở nhỏ nghe nói lão kiếm thánh Chúc Trù Sơn từng có một thứ tử rất không nên thân, thiên phú vô cùng tốt, rất được lão kiếm thánh coi trọng. Chỉ tiếc lúc nhỏ quá bướng bỉnh, không học kiếm thuật Chúc gia, mà lại đi bái sư khắp nơi. Chúc gia là danh môn kiếm học, lão kiếm thánh chỉ dựa vào một người đã đè ép những người dùng kiếm trong thiên hạ không ngẩng nổi đầu. Nhưng thứ tử không làm việc đàng hoàng, lại chạy đi học bàng môn tả đạo. Trong cơn giận dữ ông ấy đã đuổi ra khỏi nhà, cuối cùng không có người nối nghiệp, hối hận không thôi, nhưng lại không tìm được. Thứ tử kia hình như đứng thứ sáu trong nhà. Chuyện này còn bị Đường gia chê cười một thời gian dài, cho nên hơi ấn tượng.Mắt Chúc Mãn Chi sáng ngời, ghé sát vào.
Ta nghe nói qua lão kiếm thánh Chúc Trù Sơn rồi, hình như rất lợi hại. Sau đó thì sao?Ninh Ngọc Hợp lắc đầu, thở dài.
Sau đó triều đình đưa ra sách lược Thiết Ưng Săn Lộc, lão kiếm thánh quật cường cảm thấy giang hồ là giang hồ, bị triều đình nhúng tay vào rồi thì không còn là giang hồ nữa, vì vậy không nghe theo triều đình điều khiển. Bởi vậy triều đình phái rất nhiều cao thủ đi tiêu diệt Chúc gia. Đường gia, Thôi gia cũng tham gia trong đó, thế nhưng không ai có thể đỡ được ba chiêu của lão kiếm thánh. Sau đó cũng không biết là dùng cách nào lại giết được ông ấy. Giang hồ đồn rằng, lúc lão kiếm thánh chết, người không ngã kiếm không gãy.
Kẻ địch mạnh bao vây mà không ai dám bước đến gần người trong vòng mười bước, đến tận lúc bắn tên trúng vào mới biết ông ấy đã chết. Bởi vậy giang hồ đều nói lão kiếm thánh chết vào tay kẻ xấu chứ không phải chết do chiến đấu. Ài. Lão gia chủ Lục gia ở Đông Hải cũng vậy. Một người một kiếm bảo vệ gia đình, không có vết thương cứ thế mệt chết. Hai vị lão tiền bối này cả đời còn chưa phân cao thấp, không ngờ đến lúc già đều chết không rõ ràng, thật sự đáng tiếc.
Chúc Mãn Chi hé miệng, đau lòng.
Nghe nói tất cả con trai của Chúc gia đều chết.
Ninh Ngọc Hợp nhíu mày suy nghĩ.
Con trai của Chúc gia lúc đó đúng là chết hết, nhưng mà vị thứ sáu kia bị đuổi khỏi nhà nhiều năm không có tin tức, về sau cũng không quay về báo thù, cho nên không ai nhớ rõ người này. Theo như kiếm pháp kia của cô, cha cô không thể là hạng người vô danh nào đó, có thể là đứa con trai bị lão kiếm thánh đuổi khỏi nhà kia.
Chúc Mãn Chi nâng má, cẩn thận nhớ lại.
Nghe thì cũng có thể lắm. Vậy cha mẹ ta rời nhà đi có thể là đi báo thù, nhưng ta chưa nghe thấy tin tức nào như vậy ở Tập Trinh Ti.
Ninh Ngọc Hợp nhẹ nhàng cười.
Năm đó cao thủ bao vây Chúc gia rất nhiều, trên giang hồ mỗi ngày đều có người chết, không có tin gì là bình thường. Nhưng nếu thật là đứa con còn sót lại của Chúc gia, thì khẳng định sẽ đi đến Đường gia ở U Châu báo thù. Ta làm xong việc ở kinh thành có thể cùng cô đi giang hồ một chuyến xem xem.
Chúc Mãn Chi sửng sốt, ngồi thẳng người, nghi ngờ.
Đạo trưởng, chúng ta mới quen, làm như thế này không ổn lắm. Mà ngươi cũng họ Đường phải không?
Ninh Ngọc Hợp nhìn sang bội kiếm bên cạnh, giọng nói dịu dàng.
Tuy ta là người xuất gia, có thể cắt đứt hồng trần, nhưng nợ máu thì không thể bỏ. Mẹ ta chết bởi người nhà họ Đường, thù này phải báo. Ta giúp cô tìm cha mẹ, sau đó cô nói với cha cô dạy cho ta kiếm thuật có được không?
Chúc Mãn Chi suy nghĩ, gật đầu.
Cũng được. Cha ta sẽ nghe ta nói, nhưng nhỡ đâu cha ta có thể chỉ là nông dân. tìm sai người thì ta không chịu trách nhiệm đâu.
Ninh Ngọc Hợp hơi gật đầu, xem như đã đồng ý.
Chúc Mãn Chi cười hì hì, tay nâng cằm tỉ mỉ đánh giá đạo cô trước mặt, hơi do dự một lát mới tò mò hỏi.
Nghe nói tiền bối là đệ nhất mỹ nhân, quả nhiên rất đẹp. Nhưng mà nên đánh phấn một xíu.
Ninh Ngọc Hợp lắc đầu cười, gương mặt ngũ quan tinh xảo hiện ra mấy phần khó xử.
Người trên giang hồ nghe nhầm đồn bậy mà thôi, năm đó Từ Đan Thanh chỉ vì một bộ Bát Mỹ Đồ mà đắc tội không biết bao nhiêu cô nương. Về sau vẽ xong thì cất bút ở ẩn nơi núi rừng để tránh né kẻ thù. Từ đó"mỹ nhân trên thế gian càng khó vào tranh". Thật ra chỉ là cho bản thân một lý do để về ở ẩn thôi. Ta vừa lúc là người cuối cùng.
Chúc Mãn Chi nghĩ nghĩ, ừ một tiếng.
Hồng phấn khô lâu, người xuất gia không để ý bề ngoài đúng không?
Ninh Ngọc Hợp nhìn cô nương trước mặt một cái, khẽ cười nói.
Đạo cô không phải ni cô, cũng sẽ có đạo lữ, có thể kết hôn sinh con. Bề ngoài tất nhiên cũng sẽ để ý, không thì sinh ra lắm cách dưỡng sinh trú nhan như thế làm gì. Nhưng đối với ta thì đúng là liên lụy, không thể tu hành yên tĩnh, đến giờ còn phiền toái liên miên. Chẳng bằng cứ thường thường chút..
Chúc Mãn Chi hơi hé miệng, rất muốn nói một câu"cô nương no không hiểu cái đói của cô nương đói". Nhưng mà nói như thế giống như tự hạ thấp thân phận, ngẫm lại thì thấy hay là thôi đi vậy..