Chương 174: Ác nhân cáo trạng trước
Gió nhẹ thổi qua hoa viên Túc Vương phủ, mới có vài ngày mà vườn hoa trơ trụi lúc đầu đã trở nên xanh um tươi tốt.
Sớm tinh mơ, Hứa Bất Lệnh ở trong sân luyện công buổi sáng xong, cầm theo đao kiếm về thư phòng. Ngồi vào bàn lại tiếp tục suy nghĩ mấy chuyện làm người ta phải trợn trắng mắt.
Đã năm ngày kể từ hôm vào cung, Lục phu nhân bất ngờ đến bắt tại trận, Hứa Bất Lệnh vốn còn cho rằng sẽ phải ầm ĩ nửa tháng. Ai ngờ ngược lại, lần trước ở trên xe ngựa mới ôm một chút đã không còn nghe thấy gì nữa. Ngày đó đưa ngươi về vương phủ xong đã vội vội vàng vàng về Tiêu gia, đến tận hôm nay vẫn không thấy đến làm phiền.
Hứa Bất Lệnh lo Lục phu nhân tự nhốt mình trong phòng buồn bực, còn đặc biệt đi Cảnh Hoa Uyển thăm hỏi Lục phu nhân. Kết quả Lục phu nhân chỉ ở nhà thêu hoa, coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Hỏi hôm đó vào cung có phải hắn uống say không, Lục phu nhân chỉ nói ngươi lên xe xong đã ngủ, không làm cái gì hết. Nàng nói bóng nói gió dặn dò mấy câu về sau uống rượu ít thôi, chuyện này thoạt nhìn như cho qua luôn.
Chẳng qua cũng vì chuyện này mà Hứa Bất Lệnh không tiếp tục vào cung nữa, thành thành thật thật ngốc ở vương phủ vài ngày.
Trước mắt Thái hậu nghĩ gì Hứa Bất Lệnh đoán không ra, nhưng chưa đến mức nước chảy thành sông, nhiều nhất coi như nhìn hắn với con mắt khác. Ở nhà mấy ngày, Thái hậu giống như quên mất chuyện cái yếm, không gửi bái thiếp triệu Hứa Bất Lệnh vào cung nữa.
Muốn bồi dưỡng tình cảm thì trước tiên phải tạo dựng liên hệ, chỉ ở nhà đợi không thì chắc chắn không được. Không có công cụ truyền tin cũng không có bồ câu đưa thư, chỉ có thể nghĩ cách tiến cung.
Chim chóc mở tiệc xuân bên ngoài cửa sổ hót ríu rít, Hứa Bất Lệnh còn đang đau đầu suy nghĩ, Tiêu lão đã chống quải trượng đi vào trong viện, cười khà khà.
Tiểu vương gia, Tùng cô nương chạy tới đây nói muốn gặp ngài, có cho nàng vào đây không?Hứa Bất Lệnh hơi chớp mắt, cả tháng không đi Quốc Tử Giám, từ sau khi đi Nghênh Xuân Lâu thì hắn chưa có cơ hội gặp lại nàng. Gần đây lại vội chuyện giải độc nên khiến"bạn gái"bị lạnh nhạt.
Nghiêng đầu nhìn về ống đựng bút trên bàn, một búp bê nhỏ tựa vào ống bút, bên trên còn dính mảnh giấy nhỏ viết"Hứa Bất Lệnh". Nó ngồi xổm ở đó trông rất đáng thương, đã sắp mốc meo rồi.Hứa Bất Lệnh cân nhắc một chút, đứng dậy sửa sang lại trước gương đồng, từ trong ngăn tủ lấy ra một hộp son xong thì một mình ra vương phủ.
Ánh mặt trời yếu ớt, chiếu từng tia nắng thản nhiên lên cặp sư tử đá bên ngoài vương phủ, mặt đường sạch sẽ không một hạt bụi. Người đi đường ít ỏi, thỉnh thoảng mới có xe của quan to quý tộc đi qua.Tùng Ngọc Phù lẻ loi đứng ở bên cạnh sư tử đá. Nàng đã đổi một bộ váy mùa xuân màu xanh lục nhạt, trên đầu cắm trâm ngọc, hai chiếc khuyên tai tinh xảo buông ở hai bên. Ánh nắng mùa xuân chiếu ở trên gương mặt trắng nõn, mang theo chút sáng bóng nhẵn nhụi như bột mịn.
Thỉnh thoảng kiễng mũi chân ngó vào trong cánh cửa sơn son thiếp vàng, tuy cửa phủ mở, nhưng bình phong ở cổng lại chặn lại không nhìn được cái gì. Ài.
Tùng Ngọc Phù thở dài xa xăm, hai tay nắm bên hông, ánh mắt lộ ra vài phần cô đơn.Lần trước từ Nghênh Xuân Lâu trở về, Hứa Bất Lệnh trả cái trâm lại cho nàng, còn nói"ân oán giữa chúng ta đã hết". Nàng vốn dĩ còn đang vui vẻ, cảm thấy cuối cùng cũng có thể phủi sạch quan hệ với vị tiểu vương gia không nói lý này.
Nhưng chỉ vài ngày sau, nàng mới phát hiện ra không đúng lắm.Mới đầu Hứa Bất Lệnh không đi Quốc Tử Giám học, nàng còn tưởng rằng chắc hắn đang bận. Thế mà cả tháng cũng không thấy người đâu, ngay cả tin tức cũng không có, giống như quên mất nàng rồi.
Theo lý mà nói, thật ra hai người cũng chẳng có liên quan gì.Nhưng Tùng Ngọc Phù lại thấy trong lòng mất mát, đêm ngủ không nổi, lăn qua lộn lại nghĩ có phải Hứa Bất Lệnh tức giận, phiền chán nàng. Muốn chạy tới nói xin lỗi lại cảm thấy mình không làm sai gì, đã chịu đánh lại còn hôn Hứa Bất Lệnh một cái, có nợ lớn đến mấy cũng coi như tính xong chứ.
Sớm biết thế đã không lấy lại cây trâm.
Không biết khi nào thì trong lòng Tùng Ngọc Phù đã có suy nghĩ như vậy, nàng hoảng sợ lập tức đè lại suy nghĩ kia.
Cây trâm là mẫu thân để lại cho nàng, chỉ có thể đưa cho người tương lai sẽ ở cả đời với nàng. Nếu đưa cho Hứa Bất Lệnh thì chẳng phải là.
Mới nghĩ tới đây, Tùng Ngọc Phù đã đỏ mặt, vội vàng đánh tan những suy nghĩ linh tinh.
Qua mấy ngày nữa nàng sẽ cùng Từ bá bá đi Nhạc Lộc Sơn, lần này đi sẽ mỗi người một nơi, đời này còn gặp lại không còn chưa biết.
Tuy không có quan hệ gì tới Hứa Bất Lệnh, nhưng trong lòng nàng vẫn còn luyến tiếc, vì thế muốn nhờ Từ bá bá hỗ trợ vẽ tranh để mang đi. Dù sao cũng là bạn, về sau cũng nên có đồ vật để hồi ức.
Chỉ là muốn vẽ tranh phải nhìn thấy người đã, Tùng Ngọc Phù ở Quốc Tử Giám đợi rất nhiều ngày cũng không thấy Hứa Bất Lệnh tới. Trong lòng càng ngày càng mất mát, do dự hồi lâu vẫn quyết định tới, chuẩn bị mời Từ bá bá qua đó một chuyến.
Đương nhiên chuyện vẽ tranh này không dám nói ra rồi, ừm. Cứ nói là cho ngươi đi gặp họa thánh, ngươi chắc là sẽ vui vẻ.
Nghĩ quá tập trung khó tránh sẽ lơ đễnh.
Tùng Ngọc Phù cúi đầu dùng mũi hài đá cái bệ sư tử đá, bỗng nhiên cảm giác ấm áp ở bên tai, giống như có thứ gì đó dựa vào rất gần. Nàng quay đầu theo bản năng, không ngờ môi lại cọ qua má của nam nhân.
Á.
Tùng Ngọc Phù bị dọa hết hồn, vội vàng lùi lại, trong mắt mang theo sự sự xấu hổ, ngước mắt lên nhìn cũng sửng sốt.
Chỉ thấy Hứa đại thế tử mặc bộ đồ trắng trông còn bực bội hơn cả nàng, đứng thẳng người lui lại mấy bước, lấy tay che má. Chân mày trong trẻo nghiêm nghị nhăn chặt, nói.
Tùng cô nương, nàng hôn đến nghiện rồi đấy à?
.
Tùng Ngọc Phù che miệng, lườm Hứa Bất Lệnh cả buổi, ngực phập phồng vài cái, cuối cùng không nhịn được, nhăn mặt nói.
Hứa thế tử, sao ngươi lại vừa ăn cướp vừa la làng? Rõ ràng là ngươi.
Còn nói ta là người xấu?
Sắc mặt Hứa Bất Lệnh khó chịu, giơ tay như muốn cho mấy cốc.
Tùng Ngọc Phù vội vàng lùi mấy bước dựa vào sư tử đá, đôi mắt thanh tú tràn đầy xấu hổ, hơi hối hận. Tính tình nàng yên tĩnh sẽ không tức giận, chuyện hôn tới hôn lui càng là chuyện không thể nói nổi, chỉ có thể thành thật nói.
Phi lễ chớ động, Hứa thế tử thân thể cành vàng lá ngọc. Ôi ôi Ta sai rồi được chưa. sao ngươi lại không nói lý chứ.
Hứa Bất Lệnh bình thản, lấy tay chống vào sư tử đá như vây người ta vào góc tường, cúi đầu đánh giá Tùng Ngọc Phù đang nhắm mắt nghiêng đầu.
Đạo lý có phải do ta quyết định đâu, ta nói đạo lý cái gì chứ. Nói đi, nàng hôn ta một cái thì nên trả lại như nào đây?
Tùng Ngọc Phù hơi tức giận, muốn chui từ dưới cánh tay Hứa Bất Lệnh ra. Kết quả bị chặn kín không có chỗ thoát, chỉ có thể không cam lòng xòe tay.
Cho ngươi đánh hai cái là được chứ gì, đánh tay đi.
Hứa Bất lệnh gật gật, nâng tay như chuẩn bị đánh hai cái thật.
Tùng Ngọc Phù rụt cổ, vội vàng nhắm mắt nghiêng đầu, trông đến là sợ hãi.
Nhưng đợi một lúc bàn tay vẫn chưa thấy có cảm giác đau, ngược lại thấy hơi trĩu xuống, một đồ vật lạnh lẽo được đặt vào trong tay.
Ơ?
Tùng Ngọc Phù sửng sốt, mở to mắt nhìn một cái, đã thấy trong lòng bàn tay đang cầm hộp son. Đây là kiểu dáng chiêu bài của Tiên Chi Trai, thợ thủ công làm cực kỳ tinh xảo. Hứa Bất Lệnh thì đã chuẩn bị xoay người đi ra đường lớn..