Thế Tử Hung Mãnh

Chương 175: Xuất cung

Chương 175: Xuất cung




Ôi. Hứa thế tử.

Tùng Ngọc Phù nắm hộp son, ngạc nhiên một lúc mới phản ứng lại, vội vàng chạy đến trước mặt Hứa Bất Lệnh, hơi lo lắng xòe tay.

Ngươi làm cái gì thế. Ta.
Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng nhíu mày.

Không thích?

Ta. Thích thì có thích.

Sắc mặt Tùng Ngọc Phù đỏ ửng, lưỡng lự một lát, lại đặt tay về bên hông, cúi đầu nhìmn hộp son.

Nhưng mà. không làm thì không nhận lộc. Ta là người chưa gả đi, sao có thể nhận son của nam nhân, sợ bị hiểu lầm.

Hứa Bất Lệnh chầm chậm đi trên đường, biểu tìnhy nghiêm nghị.

Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm ta muốn nàng làm vương phi?

Tùng Ngọc Phù hé miệng, phân vân mãi mới nói nhỏ, Thế tử là phiên vương, chọn lựa vương phi là chuyện lớn. Ta chỉ là con nhà nghèo, thế tử có muốn cho ta làm thì Túc Vương cũng không cho phép. Đương nhiên ta chỉ nói vậy thôi, không phải thật sự muốn làm vương phi, ừm. Ta với thế tử là bạn bè tri kỷ, son này ta nhận, cảm ơn.

Hứa Bất Lệnh gật đầu.

Xem như nàng hiểu chuyện, chuyện vừa rồi và chuyện cũ đều bỏ qua. Nói xem, tới đây tìm ta làm gì?

Tùng Ngọc Phù cầm hộp son chậm chạp đi theo, vốn định nói chuyện mấy ngày nữa sẽ rời đi, không biết vì sao đột nhiên nghẹn lời, nói không nổi. Nghĩ một lát, nàng nở nụ cười, Hứa thế tử, sư bá của ta Từ Đan Thanh tới rồi. Chính là họa thánh đã vẽ Tuyên Hòa Bát Khôi. Ngươi có muốn gặp không, ta có thể dẫn ngươi tới.

Họa thánh Từ Đan Thanh, cho dù là trong giới giang hồ hay giới văn thơ cũng đều có tiếng tăm lớn, lại còn ẩn dật nhiều năm. Người tài giỏi trên thế gian, bất kể là văn hay võ, nếu có thể gặp mặt vị tiền bối cao nhân tiếng tăm đồn xa này, thì đúng là một việc rất vinh dự.

Tùng Ngọc Phù vốn cho rằng Hứa Bất Lệnh sẽ thể hiện ra sự phấn khởi, yêu cầu nàng đưa đi gặp. Ai ngờ Hứa Bất Lệnh còn chẳng thèm nhấc mắt.

Một họa sĩ mà thôi, ta không có nhiều thời gian rỗi như vậy. À.

Tùng Ngọc Phù cảm thấy đau đầu.

Nếu Hứa Bất Lệnh không có hứng với Từ Đan Thanh thì sẽ không tới nhà, nàng cũng không thể yêu cầu Từ Đan Thanh đến vương phủ xin gặp được. Từ Đan Thanh dù sao cũng là sư bá của nàng, hơn thế còn là họa thánh, dù gì cũng phải cho chút thể diện chứ.

Tùng Ngọc Phù suy nghĩ, Hứa thế tử, Túc Vương phi cũng là một vị trong Tuyên Hòa Bát Khôi, năm xưa đã có duyên gặp Từ sư bá một lần. Từ sư bá theo lý thì là trưởng bối, cũng đã sớm nghe qua thế tử. Ừm. Ta với thế tử là bạn bè, cùng đi thăm hỏi trưởng bối một chút cũng là lẽ thường tình.

Hứa Bất Lệnh bất đắc dĩ, nhìn rồi nhìn sắc xuân đang nở rộ của kinh thành.

Tùng cô nương, thời tiết tốt như thế, nàng không bảo ta đi du xuân dạo phố, lại mang ta đi thăm trưởng bối là có ý gì?

Có chứ.Tùng Ngọc Phù vội vàng gật đầu.

Từ sư bá rất lợi hại, hơn nữa cũng dễ tính, chúng ta uống chén trà rồi lại đi dạo phố cũng không muộn. Ta đi cùng thế tử dạo một ngày luôn.

Hứa Bất Lệnh thở dài một hơi.

Tùy ngươi.Rồi đổi hướng đi tới phố Trúc Tịch.

Mắt Tùng Ngọc Phù sáng rực lên, hơi kích động đi theo phía sau, trộm tính toán một chút.

Thế tử muốn về đổi quần áo không?

Hứa Bất Lệnh hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn bộ áo dài màu trắng tuyết, Sao? Không đẹp à?

Không phải, cũng đẹp..

Tùng Ngọc Phù cân nhắc một chút.

Ừm, bộ màu trắng có thêu chỉ vàng càng đẹp hơn, là cái bộ có thêu đám mây phía trên ấy.

Áo khoác của Hứa Bất Lệnh đều do Lục phu nhân tự tay may, sẽ không mặc một lần rồi vứt. Nhưng bộ đó hôm vào cung bị văng đầy vết mực, tạm thời hơn nửa là giặt không sạch. Hứa Bất Lệnh lắc đầu.

Cứ thế này mặc đi, có phải đi xem mắt đâu.

Ồ. cũng được.

.

Trong hoàng thành nguy nga tráng lệ, gió xuân thổi qua đình đài lầu các, vườn hoa giấy trong rừng đào của Lập Chính Điện vốn héo úa nay đã đổi thành sắc xanh um tươi tốt. Trong vườn hoa Trường Nhạc Cung, mấy trăm chậu hoa cúc mọc ra rất nhiều nụ hoa nho nhỏ li ti, vài cung nữ cẩn thận tưới nước bón phân, đợi đến một ngày mùa thu sẽ có trăm hoa đua sắc.

Chuông sớm mới vang lên không bao lâu, Thái hậu mở ra cửa thiên điện bị khóa. Tia nắng ban mai chiếu vào trên sàn nhà nhẵn nhụi, kéo ra một cái bóng thật dài, cuối cái bóng là một bức tranh mẫu đơn cực lớn. Vết mực đã khô, hiện ra mấy phần cảm giác lập thể so với lúc đầu.

Thái hậu đóng cửa lại, một mình đi tới trước bức họa Mẫu Đơn cực lớn kia. Ở trên mặt bàn giữa đại sảnh là giấy Tuyên Thành và bút lông, ngoài ra còn có một người gỗ nhỏ được điêu khắc sống động. Tượng gỗ là bộ dạng của Hứa Bất Lệnh lần đầu vào cung, giống như đúc đến cả hoa văn trên quần áo.

Thái hậu đứng trước bàn, nhìn hoa Mẫu Đơn rồi cầm lấy tượng gỗ cẩn thận đánh giá.

Trên tượng người gỗ có dấu vết va chạm. Vào ngày mới khắc nó, nàng còn chưa kịp xem cẩn thận thì Hứa Bất Lệnh nửa đêm đã đến phòng ngủ của nàng, chui vào chăn không nói, lại còn lấy mất cái yếm. Cơ bản thì chuyện xấu gì hắn cũng làm hết luôn rồi.

Thái hậu vốn dĩ còn hơi tán thưởng, yêu thích Hứa Bất Lệnh, sau vụ việc đó hình tượng của hắn trong lòng nàng sụp đổ. Trừ"háo sắc to gan lớn mật"thì chẳng còn từ nào hình dung nữa. Bởi vậy mà nàng cảm thấy nàng khắc cái tượng gỗ này đúng là điên rồi, mới đi vứt trong vườn hoa.

Kết quả.

Thật ra về sau phát hiện, Hứa Bất Lệnh cũng không phải quá quắt gì, chỉ là hắn bị đao treo trên đỉnh đầu ép cho hết cách thôi.

Còn trẻ đã thành danh, có võ nghệ cao cường cùng tài học, lại bị khóa ở trong cũi chờ chết, kể cả có tính tình tốt đến mấy cũng sẽ phát điên. Hứa Bất lệnh biểu hiện thế này thật ra đã tốt lắm rồi, chẳng qua do bất đắc dĩ, cũng không thể trách hắn được.

Sau này Hứa Bất Lệnh lại nhiều lần tới giải thích. Tuy yếm không trả về, nhưng thành ý thì vẫn thấy được. Tặng son rồi tặng điểm tâm, lại còn mồm miệng dẻo quẹo khen nàng, còn mang bức tranh vốn dĩ chuẩn bị cho Lục Hồng Loan tặng cho nàng. Hai người chẳng có quan hệ gì, nếu không phải bồi tội với nàng thì còn có thể vì điều gì nữa.

Thái hậu hơi cong môi, nâng tay búng nhẹ vào trán bức tượng, hơi nở nụ cười.

Thật ra sau khi nhìn hoa Mẫu Đơn, nàng đã không còn tức giận nữa, coi như bị nhóc con sờ mấy cái. Chẳng thể đi tìm người ta tính sổ, trừ bỏ qua chuyện đó thì còn làm gì được nữa.

Thái hậu bỏ tượng gỗ xuống, mài mực, cầm bút, bắt đầu vẽ lên bức tranh trên tường. Thủ pháp vẽ tranh khác nhau, tất nhiên không có cách nào vẽ ra được y hệt. Mà cuộc sống trong thâm cung nhàm chán vô vị, coi như tìm việc làm cho đỡ buồn vậy.

Soạt soạt soạt.

Một lúc lâu sau, ngoài thiên điện truyền đến tiếng bước chân, Xảo Nga đứng cách cửa nhẹ nhàng nói.

Thái hậu, lúc nãy ở trên triều, sứ thần Bắc Tề nói muốn cùng mấy người trẻ tuổi của Đại Nguyệt so tài võ nghệ, thánh thượng đã đồng ý. Mấy ngày nữa bày một lôi đài ở bên ngoài Thái Cực Cung, người là nhất quốc chi mẫu, sợ là cũng phải có mặt để động viên một chút.

Do không có hoàng hậu, những kiểu hội họp lớn như thế này Thái hậu đều phải có mặt. Thái hậu còn không yên tâm về bức tranh, tùy ý nói.

Đã biết.

Với cả Lục phu nhân tới đây, xe ngựa đang đợi người ngoài cung, cụ thể chưa nói là muốn làm gì.

Lục Hồng Loan tới làm gì.

Thái hậu vẽ một nét, mày liễu nhíu lại đầy nghi ngờ, ngước mắt nhìn lên hoa Mẫu Đơn trên tường, đoán là nàng muốn đến gây sự.

Thái hậu ở lâu trong thâm cung, thân phận lại tôn quý, bình thường muốn tìm người để cãi nhau còn khó. Cho nên đối với việc có người tự tìm đến cửa cũng coi như có việc để làm, dù tốt dù xấu vẫn hay hơn so với ngồi mốc trong cung.

Thái hậu đắn đo một lúc thì buông bút xuống, trở về phòng ngủ trang điểm sửa soạn xinh đẹp động lòng người, sau đó bày ra dáng vẻ hầu chuyện đến cùng, dẫn theo Xảo Nga xuất cung..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất