Chương 176: Chua chua
Bộ liễn xuyên qua hành lang tòa nhà, rời khỏi Trường Nhạc Cung vắng vẻ thưa thớt. Thái hậu nghiêng người tựa vào bộ liễn, tay chống cằm có vẻ lười biếng, từ phía xa đã nhìn thấy Lrục phu nhân đang đứng ở cửa cung.
Làm cho Thái hậu ngạc nhiên là, vốn dĩ cho rằng dáng vẻ Lục phu nhân chanh chua thất thường, thế mà hôm nay lại ăn mặc trang điểm tỉ mỉm.
Một bộ váy dài xanh nhạt hoa văn mây và sóng nước, áo choàng lụa mỏng khoác hờ trên khuỷu tay, hai tay xếp bên hông, duyên dáng yêu kiều lại tươi trẻ như cô nương chưay gả. Trang điểm không đậm không nhạt, môi đỏ mọng cực kỳ rực rỡ. Hai tai đeo khuyên Bạch Ngọc Phỉ Thúy, trên đầu búi Thùy Vân Kế, ngay cả cây trâm năm xưa lấy chồng nhờ thợ thủ công nổi tiếng định chế cũng lấy ra đeo.
Trâm cài hoa bằng vàng khảm ngọc được làm thủ công cũng không kém cạnh gì mũ phượng của Thái hậu. Cứ coi như là lễ hỏi biểu thị quan hệ thông gia của hai nhà Lục Tiêu thì trên đời cũng chỉ có một. Ngày trước Thái hậu muốn nhìn một cái cũng không cho, Lục phu nhân coi nó như mạng sống, nhìn một cái cũng sợ nhìn hỏng, nhiều năm qua đi mới lại thấy cài một lần. Ngoài cửa cung còn có mấy môn khách Tiêu gia đứng, như thể sợ trâm cài bị tên trộm to gan nào cướp mất.
Bộ liễn dừng ở cửa thành, Thái hậu nhìn Lục phu nhân đoan đoan chính chính đứng tại chỗ, ngay cả hô hấp cũng cố gắng giữ đều nhịp, mở miệng trêu chọc.
Hồng Loan, trang điểm ăn mặc trang trọng như thế, chẳng lẽ là định tái giá? Chuyện này bản cung không quyết định được, nên đi tìm Tiêu đại nhân và Lục đại nhân.
Xùy.
Lục phu nhân nghe thấy lời nói không đứng đắn này thì hơi giận, nhưng hôm nay có việc không thể phát cáu, đỡ cho phá hủy trang điểm và khí chất. Gương mặt giữ nguyên biểu tình, bình thản nói.
Có việc tìm Thái hậu, còn muốn mời Thái hậu và ta đi ra ngoài một chuyến.
Đi đâu vậy? Bản cung bận rộn trăm công nghìn việc, cũng không có hứng cùng với ngươi ra ngoài đi dạo.Thái hậu tựa vào bộ liễn khắc hoa không định đứng dậy, lúc này mới nhìn kỹ, phát hiện Lục phu nhân hôm nay đúng là hơi ý định diễm áp quần phương. Không chỉ trang điểm ăn mặc tỉ mỉ kỹ càng, ngay cả váy cũng không có nếp nhăn nào. Nguyệt Nô đứng bên cạnh cẩn thận từng li từng tí, chỉ lo xuất hiện nếp nhăn phải vuốt lại.
Lục phu nhân cố hết sức kiềm chế tâm trạng, cáu giận mấy hôm trước cũng không nói đến, đi lên trước nhẹ giọng nói, Từ Đan Thanh về Trường An, ta hỏi thăm vài ngày mới biết được hắn ở tại nhà của Tùng Tế Tửu. Người quen Từ Đan Thanh, để ngươi giúp ta vẽ một bức tranh.
Phụt.Lời còn chưa dứt, Thái hậu đã cười run cả người, lấy tay áo đỏ rực che miệng, ánh mắt đánh giá hiện ra mấy phần trêu ghẹo.
Hồng Loan ơi Hồng Loan, ngươi đã lập gia đình, tuổi cũng không kém ta mấy, còn muốn so bì muốn tranh vào Hồng Bát Mỹ Nhân với cô nương trẻ tuổi, có thấy ngại không hả?Lục phu nhân hơi đỏ mặt, hơi nóng nảy hé miệng nhưng lại không tiện phản bác. Nàng đương nhiên không phải muốn tranh giành cái danh hào vô vị với mấy cô nương mười bốn mười lăm tuổi, chẳng để làm gì cả. Chẳng qua vài ngày trước Thái hậu đưa cho Hứa Bất Lệnh tranh của Từ Đan Thanh, Hứa Bất Lệnh rõ ràng rất thích, giấu ở dưới giường. Nàng không có gì để tặng, cục tức này vẫn còn nghẹn, Từ Đan Thanh khó khăn lắm mới lộ mặt, sao cho thể bỏ qua cơ hội.
Lục phu nhân phân vân một chút, hừ nhẹ, Năm đó gặp Từ Đan Thanh, ta tuổi còn nhỏ không vẽ được. Dù sao thì ta muốn một bức tranh, ta có thanh danh hay không không quan trọng, Thái hậu đưa ta đi một chuyến đi.
Thái hậu chống cằm, nhướng nhướng mày, Bản cung vì sao phải đồng ý với ngươi? Hửm?
Đây là cố ý gây sự.Lục phu nhân lườm Thái hậu mấy lần, nghĩ một chút, nói.
Thái hậu cả ngày ở trong cung, không sợ nghẹn đến bệnh sao? Ta và người ra ngoài giải sầu, thế nào?Thái hậu cười nhạo một tiếng, biết Lục phu nhân mong muốn là Tuyên Hòa Bát Khôi, tỏ vẻ không liên quan đến mình, nghiêng đầu nhìn mây trôi trên trời.
Lục phu nhân hít vào một hơi, cẩn thận tìm từ, hiếm thấy mà lùi một bước.
Thái hậu và ta đi một chuyến, ta đưa bức tranh cho Thái hậu.
Vật đã đưa thì bản cung không lấy lại.
Thái hậu không thèm để ý, hơi suy xét chút.
Nếu không thì thế này, sau này ngươi để Hứa Bất Lệnh.
Không được.
Còn chưa nói xong, mặt Lục phu nhân đã biến thành vẻ nghiêm nghị. Lần trước Hứa Bất Lệnh dựa theo lời nàng mà tặng đồ, còn cầm bức tranh Mẫu Đơn của nàng để lại cung Thái hậu. Mấy ngày nay nàng đang ngủ cũng có thể bị tức đến tỉnh lại, chưa chạy đến cãi nhau với Thái hậu đã khách sáo lắm rồi. Giờ còn để Hứa Bất Lệnh vào cung, nhỡ đâu có ngày thật sự sửa miệng gọi Thái hậu là dì luôn thì sao.
Lục phu nhân tỏ vẻ không muốn thương lượng gì thêm, thản nhiên hừ một tiếng.
Hoàng cung là nơi trọng yếu, nam nhân sao có thể thường xuyên đi vào? Thái hậu phải chú ý thân phận mới đúng.
Thái hậu nhìn phản ứng không ngoài dự đoán của Lục phu nhân, bày ra vẻ"không muốn bàn bạc gì với ngươi"
Đình nhi Lệnh nhi đều là vãn bối của bản cung, để bọn chúng thường vào thăm hỏi bản cung thì đã làm sao? Bản cung nói cho người biết một tiếng là xem ở giao tình xưa, ngươi không đồng ý đi nữa thì bản cung gọi vào, không vào vẫn sẽ phải vào.
Lục phu nhân hơi nheo mắt.
Ta không cho Lệnh nhi tới, Lệnh nhi sẽ không tới. Lệnh nhi vẫn rất nghe lời ta.
Thái hậu thở dài.
Hồng Loan, nói không phải chứ, Lệnh nhi là kính trọng ngươi mới nói gì nghe nấy. Nếu ngươi cứ không rõ lý lẽ như vậy, người có nghe lời đến mấy cũng sẽ phản cảm, đến lúc đó. chậc chậc. Gọi ngươi một tiếng dì thì ngươi là dì, không gọi thì ngươi với Lệnh nhi sẽ không còn quan hệ, ai.
Lời này đúng là nói vào tiếng lòng của Lục phu nhân, nàng lo lắng nhất chính là chuyện này, há miệng định phản bác một câu"Lệnh nhi sao có thể thấy ta phiền?"nhưng nghĩ nghĩ lại nhịn xuống, bình tĩnh nói.
Lệnh nhi có quan điểm của mình. Nếu muốn vào cung hiếu thuận với Thái hậu, ta tất nhiên sẽ không can thiệp. Ngài nhanh một chút đi.
Thái hậu chớp chớp mắt, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn đứng dậy, thành thực đi ra khỏi cung, đưa tay ra.
Lục phu nhân nhìn tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng có chuyện cần nhờ người ta nên không thể không cúi đầu, nghĩ nghĩ rồi mới không cam lòng dìu tay Thái hậu dẫn hướng ra xe ngựa.
Nếu Từ Đan Thanh không muốn vẽ, Thái hậu đe hắn một chút, nếu dám không đồng ý, hừ.
Thái hậu tỏ vẻ khó xử.
Sao mà được chứ? Người ta là thiên tài danh tiếng đồn xa, nếu bản cung ép ngươi vẽ tranh, truyền ra ngoài thì.
Lục phu nhân hơi nheo mắt, trào phúng.
Người cũng không phải lần đầu tiên làm như thế. Năm xưa Từ Đan Thanh vẽ Tiêu nhị tiểu thư, người nhõng nhẽo không bỏ, khiến người ta đổi sang vẽ cho ngươi.
Thái hậu dừng một chút, xoay người như là muốn trở về.
Này.
Lục phu nhân căng thẳng, cắn răng chỉ đành dừng lời, đưa tay ra hướng xe ngựa.
Thái hậu, mời!
Này còn được.
Thái hậu vừa lòng gật đầu được dìu lên xe ngựa, hai ngươi mang theo một hàng cung nữ tùy tùng đi về hướng phố Trúc Tịch..