Chương 177: Thế tử yên tâm, người khẳng định xảy ra chuyện...
Kẹo hồ lô đường đây.
Mua than đá. được rồi được rồi. ta đi.
Tiếng cãi nhau của người bán hàng rong, hơi nước trong chợ phiên bốc lên, những người bán hàng từ nam đến bắc chen lấn xô đẩy. Trên đường phố bày đầy những đồ vật sặc sỡ muôn màu, nào thì đồ sứ Giang Nam, da thú Mạc Bắc, hải sản của đảo phía Nam, thậm chí là dược liệu ngọc thạch từ Tây Vực xa xôi.
Tùng Ngọc Phù bước từng bước nhỏ theo sau Hứa Bất Lệnh, đối với cảnh tượng trên phố xá nhìn mãi đã quen coi như không thấy, chỉ lén nhìn bóng dáng cao gầy của nam tử đi đằng trước.
Hứa Bất Lệnh vừa đi vừa ngắm nhìn giống như du khách, thỉnh thoảng còn dừng lại ở một tiệm nào đó đánh giá đồ vật xa lạ mà lại quen thuộc ở kiếp trước.
Từ sau khi tìm được cách giải độc, Hứa Bất Lệnh nhận ra tâm trạng của bản thân thay đổi rất nhiều, ừm. Có thể bắt đầu hòa nhập với xã hội này rồi, nhập gia thì tùy tục. Không có đầy đường cầu vồng xa hoa trụy lạc, con đường cổ kính này lại có thể làm người ta thấy được một phong cảnh rất khác.
Dáng người Hứa Bất Lệnh cao gầy, chân dài nên đi rất nhanh. Tùng Ngọc Phù nhã nhặn đi theo mấy con phố, thật ra là chânhơi đau nhưng lại không thể để Hứa Bất lệnh dừng lại nghỉ ngơi, nghĩ một chút lại chạy mấy bước đến bên cạnh, mở miệng nói.
Hứa thế tử. ngươi đang nhìn gì vậy?
Hứa Bất Lệnh khẽ cười, lắc đầu không nói.
Tùng Ngọc Phù hơi hé miệng, do dự một lát thì nhẹ nhàng nói, Hứa thế tử biết Nhạc Lộc Sơn chứ?
Biết một chút. Tùng tiên sinh hình như đến từ nơi đó thì phải? Nghe nói có thầy giáo rất giỏi, dạy bốn học trò thì bọn họ đều là nhân trung long phượng, tiên sinh kể chuyện hay nhắc tới.
Hì hì. đó là ông ngoại ta. Năm xưa cha ta muốn vào kinh thi cử làm quan, trước đó đã xuống núi, còn đưa mẹ ta đi cùng.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, hơi hồi tưởng, Nàng hẳn là lớn lên ở Trường An, chẳng phải là chưa từng gặp ông ngoại nàng sao?
Đúng vậy.
Tùng Ngọc Phù gật đầu, trong đôi mắt hơi hướng về.
Ta từ nhỏ đã muốn gặp một lần, chỉ là không có cơ hội. Hứa thế tử có muốn đi Nhạc Lộc Sơn không? Những người trong giang hồ bình thường không gặp được ông ngoại ta, nhưng nếu mà có ta thì hẳn có thể gặp được.Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng cười.
Nhạc Lộc Sơn ở dưới sự quản lý của Sở Vương, người Sở có phong trào thích dùng kiếm, xưng là"Kiếm hiệp trăm vạn, Sở nhân độc chiếm tám phần", coi như là một nơi có khá nhiều không khí giang hồ. Nếu như có cơ hội thì tất nhiên là muốn đi xem một chút.
Trước mắt Tùng Ngọc Phù sáng ngời, nhẹ nhàng gật đầu.
Thường nói"Chỉ Sở mới có", bên kia văn nhân hay quân nhân cũng đều lợi hại như nhau. Hứa thế tử là nhân trung long phượng, nếu không đi một lần thì thật sự rất đáng tiếc. Ông ngoại của ta rất lợi hại.Hứa Bất lệnh quay đầu đi, nhíu mày.
Sao? Muốn đưa ta đi gặp gia trưởng?
Tùng Ngọc Phù nghe không hiểu lắm, nhưng đại khái hiểu được ý.
Coi như là vậy. Vậy đi, đợi ta bình an vô sự ra khỏi Trường An về Túc Châu một chuyến, sau đó lại xem có cơ hội đi du lịch giang hồ không.
Tùng Ngọc Phù hé miệng cười, thật lòng an ủi.
Thế tử yên tâm, ngươi chắc chắn không sao.
.Hứa Bất Lệnh nghe câu độc nãi này, cảm giác lạnh cả sống lưng, sắc mặt hơi nghiêm nghị.
Ngươi đừng nói nữa. Ngươi mà bảo ta yên tâm thì ta chắc chắn sẽ gặp chuyện.
Hả?
Tùng Ngọc Phù hơi tủi thân, đảo mắt sửa lại lời, Thế tử yên tâm, ngươi chắc chắn sẽ gặp chuyện!
??
Hứa Bất Lệnh mân mê ngón tay suy nghĩ một lúc, nhẹ gật đầu. Lời thì không dễ nghe lắm, nhưng trong lòng thì có vẻ yên tâm hơn nhiều.
Hai người chậm rãi đi trên đường, đi qua vài phố phường, tới phố Trúc Tịch.Ở đây đa phần là học sinh từ bắc vào nam ở. Do sắp đến kỳ thi mùa xuân mà ở trên đường cơ bản là không nhìn thấy người đi lại. Dưới tàng cây liễu, trong đình đá, trong quán trà thì lại đông nghịt người, đâu đâu cũng là những tú tài thư sinh miệng đầy chi, hồ, giả, dã.
Đi đến đầu ngõ, Tùng Ngọc Phù chạy nhanh mấy bước đến đằng trước dẫn đường. Vốn còn định chào hỏi với Từ Đan Thanh, nào ngờ lại thấy ở bên ngoài tiểu viện sâu trong ngõ nhỏ đứng một đống hộ vệ, cung nữ và mấy nha hoàn nhà giàu, đều là dáng vẻ kính trọng, kiễng mũi chân ghé vào bức tường thấp bé mà trộm nhìn.
Tùng Ngọc Phù ngạc nhiên, cẩn thận nhìn kỹ thì nhận ra nha hoàn Nguyệt Nô của Lục phu nhân bèn vội dừng chân, kinh hãi sao Lục phu nhân lại biết chuyện ta với Hứa thế tử tới đây mà giết tới trước vậy?
Nghĩ tới đây, mặt Tùng Ngọc Phù đỏ lên, cúi đầu chạy ra phía ngoài ngõ nhỏ, còn nhỏ giọng dặn dò.
Hứa thế tử, người tuyệt đối không được nói là đi với ta tới đây, để Lục phu nhân hiểu lầm thì phiền toái lớn đó. Ta về Quốc Tử Giám đây.
Hứa Bất Lệnh cũng thấy kỳ lạ là sao Lục phu nhân lại ở đây. ngươi và Tùng Ngọc Phù cùng tới đây mà bị Lục phu nhân phát hiện thì không tránh được lại suy nghĩ linh tinh mấy ngày, vốn định xoay người cùng đi với Tùng Ngọc Phù thì lại thấy Xảo Nga đứng ngoài cửa viện tử, sợ là Thái hậu cũng ở trong viện làm khách.
Nghĩ tới đây, Hứa Bất lệnh cũng không đuổi theo Tùng cô nương đang chạy trối chết mà là đi tới gần tường viện xem xét tình huống.
Thái hậu đi ra ngoài thì tất nhiên sẽ có hộ vệ nghiêm ngặt. Hộ vệ và cung nữ trực tiếp khiến cho cái sân vốn không lớn giờ đây bị vây chặt chẽ, không có cách nào im hơi lặng tiếng đi vào.
Hứa Bất Lệnh giơ tay ý bảo Nguyệt Nô và Xảo Nga không cần lên tiếng, sau đó đi tới bên cạnh tường viện mà trộm xem xét một chút.
Vốn tưởng sẽ nhìn thấy khung cảnh ngồi nói chuyện vui vẻ trước bàn trà, ai ngờ cảnh tượng trong viện lại làm cho Hứa Bất Lệnh đầy mặt ngạc nhiên.
Chỉ thấy trong tiểu viện không lớn lắm đang đứng một người trung niên mặc áo nho màu xanh, tay cầm cây dù giấy dầu đen như mực đứng trong góc, vẻ mặt xấu hổ không ngừng nâng tay thở dài.
Mà dưới mái hiện, Thái hậu lười biếng ngồi trên ghế, Lục phu nhân đứng bên cạnh đoan đoan chính chính. Mấy hộ vệ của Tiêu gia thì cầm đao kiếm trong tay, dáng vẻ hung thần ác sát.
Từ Đan Thanh, hôm nay ngươi vẽ thì vẽ, không vẽ cũng phải vẽ, nếu không bản cung sẽ loan tin ngươi đang ở chỗ này. Ngươi có tin mấy vị phu nhân tiểu thư của Quốc công Hầu gia, mấy công chủ nhà quan có thể khiến ngươi đời này nửa bước cũng không ra khỏi Trường An không?
Giọng nói uy nghiêm của Thái hậu kỳ ảo động nhân, giọng điệu bình thản, lại trời sinh có lực đè ép của người trên cao.
Lục phu nhân dịu dàng hào phóng trước sau như một đứng ở bên canh Thái hậu khuyên giải, an ủi.
Thái hậu không cần tức giận, Từ Đan Thanh là tài tử thành danh nhiều năm, cũng không dễ gì mới đến Trường An một chuyến.
Được lắm. Hai chị em một người diễn vai mặt đỏ một người diễn vai mặt trắng, chung tay bắt nạt thư sinh yếu ớt.
Hai nha hoàn dáng vẻ thướt tha Nguyệt Nô và Xảo Nga đứng ở hai bên trái phải cạnh Hứa Bất Lệnh, ngó đầu vào xem.
Nguyệt Nô thì nhã nhặn một chút, ghé vào bên tai Hứa Bất lệnh nhỏ giọng nhẹ nhàng nói.
Tiểu vương gia, người đừng đi vào, vào là phu nhân khẳng định sẽ xấu hổ, quay đầu bỏ chạy.
Xảo Nga thì to gan hơn, thấy Nguyệt Nô ghé vào gần như thế cũng dán vào, cười hì hì.
Đúng thế. Hôm nay Lục phu nhân đặc biệt chạy vào cung mời Thái hậu tới đây, nếu bị tiểu vương gia làm phiền nhất định sẽ tức giận tiểu vương gia.
Hứa Bất lệnh tất nhiên không có ý định đi vào, chỉ khoanh tay đứng nhìn, dáng vẻ lạnh như băng nhìn trò vui của Từ Đan Thanh..