Chương 180: Một tiếng sư phụ, cả đời sư phụ
Dưới lời hay ý đẹp khuyên nhủ, cơn giận và sự thất vọng của Lục phu nhân mới nguôi mấy phần, ngước mắt nhìn Hứa Bất Lệnh.
Cũng đúng, ta không lạ gì một bức tranh. Con nói thì giữ lời đó, đừng có lại vẽ ở chỗ khác đấy.
Hứa Bất Lệnh gật đầu liên tục, nghĩ nghĩ.
Ninh đạo trưởng đến hỏi thăm Từ tiên sinh, chắc muốn ôn chuyện với nhau. Nếu không Lệnh nhi đưa Thái hậu về cung?
Câu này một là muốn ở cùng một chỗ với Thái hậu, hai là tránh cho ba nữ nhân không phục lẫn nhau lại ồn ào thành chuyện thị phi.
Ninh Ngọc Hợp thật ra không muốn giao tiếp với Thái hậu và Lục phu nhân lắm, tới đây chỉ để tạ ơn Từ Đan Thanh. Nghe thấy Hứa Bất Lệnh giải vây cho nàng, tự nhiên mà nở một nụ cười cảm kích, gật đầu ra hiệu với Hứa Bất Lệnh.
Nhưng Ninh Ngọc Hợp không ngờ tới bản năng thân thiết với ân nhân này của nàng đã cho Hứa Bất Lệnh gặp họa lớn.
Lục phu nhân có sức quan sát hơn người, mắt thấy quan hệ giữa hai người cũng không đơn giản như bèo nước gặp nhau.
Nghĩ đến thanh danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của Ninh Ngọc Hợp, lại nghĩ đến gương mặt hào hoa phong nhã của Hứa Bất Lệnh.
Tài tử giai nhân.Cõ lẽ nào.
Họ Ninh đã lớn tuổi như thế, so với Lệnh nhi không biết hơn bao nhiêu tuổi.
Sao có thể.
Trong một chớp mắt, suy nghĩ của Lục phu nhân xoay chuyển trăm lần, hơi nghĩ một lúc, cười nói, Thái hậu không gấp. Khó lắm mới thấy Ninh đạo trưởng một lần, không tâm sự thì hơi đáng tiếc. Nghe nói Ninh đạo trưởng không chỉ đứng đầu Tuyên Hòa Bát Khôi mà một thân kiếm thuật cũng xuất chúng. Lệnh nhi lúc nhỏ rất thích võ nghệ, nếu Ninh đạo trưởng rảnh thì có thể dạy kiếm cho Lệnh nhi, nó vẫn rất hứng thú đấy.
Trên giang hồ, dạy một chiêu cũng là sư phụ, hơn thế nữa kiếm học của Đường gia không truyền cho người ngoài, muốn truyền dạy võ thì trước tiên phải bái sư. Quan hệ sư đồ cũng như quan hệ cha con mẹ con, có thể nói là tuyệt đối cấm kỵ.
Lục phu nhân nói lời này là muốn xem Ninh Ngọc Hợp có phản ứng gì, có thể hiện ra dấu vết gì không, cũng không phải thật sự dự định để Hứa Bất Lệnh bái sư.
Nhưng Lục phu nhân đã quên mất Thái hậu ở bên cạnh.Thái hậu cũng biết giữa Hứa Bất Lệnh và Ninh Ngọc Hợp có gì đó kỳ lạ, nghĩ đến Hứa Bất Lệnh ngay cả nàng cũng dám ra tay, vậy có ý với Ninh Ngọc Hợp cũng không phải là không thể.
Nhưng Ninh Ngọc Hợp trốn là trốn đám hỏi với hoàng gia, dù được đặc xá cũng không có đạo lý đi tái giá với người khác, không thì đến lúc đó truyền ra tin"ngay cả thiên tử cũng không lọt vào mắt, chỉ thích người nào đó"thì mặt của thiên tử biết để đâu?
Nếu"Người nào đó"này ở cùng Hứa Bất Lệnh, thì quan hệ giữa triều đình với Túc Vương phủ vốn đã có rạn nứt chỉ sợ càng thêm xấu.
Vậy nên khi nghe Lục phu nhân nói xong thì trong lòng Thái hậu hơi động, thuận theo gật đầu, Đúng, sớm nghe đồn Ninh đạo trưởng có kiếm thuật cao siêu, lại coi như là trưởng bối của Lệnh nhi, làm sư phụ dạy võ cũng thích hợp. Không thì cứ quyết định như thế đi.
Ninh Ngọc Hợp đã biết thân thủ của Hứa Bất Lệnh từ đêm hôm đó, trong lòng cực kỳ tiếc nuối. Mà ơn cứu mạng trước đó chưa báo đáp, một thân võ nghệ này dạy cho Hứa Bất Lệnh cũng không có gì không được, nhẹ gật đầu.
Nếu thế tử không chê thì bần đạo tất nhiên sẵn lòng dạy kiếm thuật cho thế tử.
Một câu đã làm cho Hứa Bất Lệnh không có cơ hội chen miệng, ba ánh mắt khác nhau tập trung vào trên người Hứa Bất Lệnh.Lục phu nhân nghi ngờ muốn nghe câu trả lời của Hứa Bất Lệnh.
Ánh mắt Thái hậu không cho phép từ chối, muốn bóp chết dấu vết từ trong trứng nước.
Ánh mắt của Ninh Ngọc Hợp có mấy phần thưởng thức và vô tư, dáng vẻ sẵn lòng dốc túi truyền dạy.
Hứa Bất Lệnh trợn mắt, trong đầu lại hiện lên mấy hình ảnh.Bạch hổ. sư phụ bánh bao trắng. sợ là không tốt lắm đâu.
Hứa Bất Lệnh hơi hé mắt chần chừ, sắc mặt Lục phu nhân và Thái hậu đã trầm xuống, rõ ràng cảm thấy ngươi có suy nghĩ khác.
Hứa Bất Lệnh không phải kiểu người không dứt khoát. Dù sao không phải có hại về phía hắn, lập tức không do dự, nhẹ nhàng cười, nâng tay lên cúi người hành lễ.
Lúc nhỏ nghe danh kiếm Đường gia mà không học được, nếu Ninh đạo trưởng sẵn lòng dạy, vậy Hứa Bất Lệnh sẽ gọi một tiếng"sư phụ"ngay tại đây.Ninh Ngọc Hợp thấy Hứa Bất Lệnh thực lòng muốn bái nàng làm thầy, vẻ mặt trịnh trọng mấy phần. Trên giang hồ"một tiếng sư phụ, cả đời sư phụ"không phải chỉ là một xưng hô đơn giản, đây là chuyện lớn cả đời.
Ừ. Ở đây bái sư thì quá vội vàng. Mấy hôm nữa bần đạo sẽ chuẩn bị thật tốt lễ bái sư, thế tử đến lúc đó lại gọi sư phụ cũng không muộn.
Ninh Ngọc Hợp đứng dậy, nâng tay, ra hiệu Hứa Bất Lệnh không cần hành lễ.
Hứa Bất Lệnh đương nhiên không có ý kiến gì, lập tức mỉm cười gật đầu, lần nữa đứng lùi sang bên cạnh.Không khí dưới mái hiện lại dịu xuống.
Khoảng thời gian tiếp theo, Hứa Bất Lệnh cơ bản không xen miệng vào với ba mỹ nhân, im lặng đứng ở dưới mái hiên nghe chuyện nhà linh tinh.
Ninh Ngọc Hợp nói năng lịch sự, chẳng qua cũng không tiếp xúc nhiều với Thái hậu và Lục phu nhân nên không nói được gì nhiều.
Ngược lại Thái hậu do ở trong cung lâu, bây giờ có đối tượng để nói chuyện phiếm nên lại nói được nhiều, người tới ta đi nói hết mấy chuyện vụn vặt từ ngày xưa cũng nhớ lại một lần, đến tận lúc sắc trời đã hoàng hôn mới đứng dậy cáo từ lẫn nhau.
Lục phu nhân chả hiểu kiểu gì lại cho Hứa Bất Lệnh một người sư phụ, tất nhiên không thể lạnh nhạt người ta, lấy tư cách là người giám hộ mời Ninh Ngọc Hợp đi vương phủ làm khách, trên đường tiện làm quen một chút.
Hứa Bất Lệnh xung phong nhận việc, đưa Thái hậu về cung.
.
Một đoàn người đi khỏi, tiểu viện Tùng gia mới im lặng.
Họa Thánh Từ Đan Thanh bị bỏ quên nửa ngày nâng tay áo lên xoa cái trán đầy mồ hôi, dáng vẻ sống sót sau tai nạn, đi vào phòng lấy cây dù giấy dầu định chuồn.
Tiếc là vừa mới bước ra khỏi cửa đã thấy một cô nương nhã nhặn đứng ở cửa, ánh mắt kích động.
Từ bá bá, người vẽ tranh chưa? Mau cho con xem với.
Vẻ mặt Từ Đan Thanh cứng đờ, nhớ tới phải giúp Tùng Ngọc Phù vẽ Túc Vương thế tử, nhưng tình hình lúc nãy Thái hậu ở đây làm ngươi hận không thể tự chôn mình, làm gì còn quan tâm đến người nam nhân kia trông thế nào.
Ặc. Ngọc Phù à, Hứa thế tử.
Tùng Ngọc Phù thấy Từ Đan Thanh ngập ngừng, sắc mặt ảm đạm, cúi đầu nhỏ giọng thầm thì.
Từ bá bá có phải không muốn vẽ không? Ài. thật ra thì Từ bá bá cũng già mấy chục tuổi rồi, lúc trẻ chắc cũng không kém thế tử bao nhiêu, chỉ là đã già thôi. Lại nói người ta cũng không phải nữ nhi gia, không nên so bì với nhau mới đúng.
.
Từ Đan Thanh hít sâu một hơi, vuốt râu cười khẽ gật đầu.
Từ Đan Thhắn đây sao lại ganh đua hâm mộ gương mặt của nam tử chứ. Chỉ là vẽ tranh cũng giống như viết văn, cần thời cơ thích hợp mới có thể hạ bút thành thần. Lúc nãy. Ờm. Mới nãy không để ý kỹ.
Ồ.
Tùng Ngọc Phù hé miệng, vẻ mặt thất vọng, do dự nói.
Vậy con tìm cơ hội gọi Hứa thế tử đến, nhưng ngươi hơi bận, cũng không biết lần sau có đến đây không.
Ha ha.
Từ Đan Thanh thở dài.
Lần sau tới rồi nói. để thế tử đừng mang theo người khác là được.
Nói xong đóng cửa, trở về trong viện.
Tùng Ngọc Phù gật đầu, cảm thấy hài lòng rời khỏi ngõ nhỏ..