Thế Tử Hung Mãnh

Chương 193: Một năm bần hàn không người hỏi (2)

Chương 193: Một năm bần hàn không người hỏi (2)




Tiếc nuối đời này của Hứa Liệt là không thể thật sự phò trợ Tống thị nhất thống toàn bộ thiên hạ. Biết không hy vọng vào đất bắc, trước khi lâm chung mới mang theo mấy phần tiếc nuối viết ra những lời này.

Chỉ cần Hứa gia ta còn lại một người sống trên đời này, ở trên đầu các ngươi sẽ treo một cây đao, một cây đao mất nước, diệt chủng.

Nhưng bây giờ đã không còn ai tin những lời này nữa. Lúc Hứa Liệt còn sống, quả thật có bản lĩnh nói một câu khiến vua của ba nước khiếp sợ, nhưng người chết thì cũng đã chết rồi. Trên đời chỉ có một Hứa Liệt, cây đao này giờ đây đã không cách nào sắc bén được nữa.

Nhất là bây giờ Hứa gia còn dựa vào một độc đinh bị trúng kịch độc. Thân mang bệnh tật như thế, ngoại trừ giọng quát tháo rỗng tuyếch ra thì còn có tác dụng gì?

Nhưng những kẻ có mặt không ai dám nói ra những lời này.

Hứa gia chính là Hứa gia, cho dù Hứa Liệt đã tạ thế mấy chục năm, nhưng thiên hạ này vẫn là do Hứa gia bình định, muốn nghi vấn mấy câu này thì hãy suy xét đến trọng lượng của mình trước đã.

Những vương hầu công khanh có mặt đều im lặng. Tuy họ cảm thấy không mấy thích hợp, nhưng lúc này lấy Hứa Liệt ra xuống sự kiêu căng của Bắc Tề thì cũng không có gì là không được.

Thái hậu sau bức rèm châu đứng bật dậy, có hơi sững sờ. Mãi đến khi thấy bóng dáng Hứa Bất Lệnh đi xuống bậc thang, bà mới vội vàng nói.

Hứa Bất Lệnh, ngươi lên cơn điên gì đấy, mau trở lại ngay!

Tống Kỵ trên ghế rồng thoáng bừng tỉnh, dường như nhớ lại chuyện cũ, sau khi nghe tiếng của thái hậu mới thở dài, giơ tay nói, Bất Lệnh, trở về đi! Trong người khanh trúng Tỏa Long cổ, nếu cưỡng chế vận khí thì không chết cũng tàn phế. Không cần vì vậy mà cưỡng ép bản thân ra trận!

Hứa Bất Lệnh đứng trong mưa lớn, nhìn về phía những thanh niên khép nép không dám bước lên, ánh mắt kiêu ngạo.

Đứng trước quốc uy, binh sĩ Hứa gia ta cần gì tiếc mạng. Các ngươi không cần thể diện, ta cần. Các ngươi bỏ qua cho kẻ này được, ta thì không được..

Văn võ triều thần đều thảng thốt. Có phẫn nộ, có giải thích, có căm hờn, có kính nể, nhưng đều im lặng không lên tiếng.

Hứa gia có tư cách nói ra những câu này.Nhưng một phế nhân trúng hàn độc như Hứa Bất Lệnh ngươi, vào lúc này mà nói ra mấy câu đó là đang tính liều mạng hay sao??

Đối với Tỏa Long cổ, khoan bàn tới chuyện cưỡng ép bản thân ra tay, chỉ cần động chân khí, trận này mà đánh là sẽ không đứng nổi, cho dù là thái y tài giỏi của triều đình có thể làm trái ý trời, giữ được tính mạng, sau này cũng thành tàn phế. Nhưng nếu chàng chết.

Thái hậu lo lắng, cả giận nói, Hứa Bất Lệnh, đừng bướng bỉnh, trở về ngay cho bản cung!

Thái úy Lưu Bình Dương cũng biến sắc, vội chắp tay nói.

Thánh thượng, mau khuyên ngăn Hứa thế tử, nếu thế tử xảy ra chuyện không may.Vẻ mặt Tống Kỵ lại bình tĩnh, hắn hơi cân nhắc, rồi nói.

Trẫm vốn hổ thẹn với Túc vương và Túc vương phi, không thể lại để khanh xảy ra chuyện nữa, mau trở về!

Hứa Bất Lệnh làm như không nghe thấy, chàng đi thẳng tới trước giá binh khí, lấy một cây thương, rồi vừa đánh giá vũ khí, vừa nói, Kỳ thân chinh, bất lệnh nhi hành. Chỉ cần thánh thượng lấy mình làm gương, cho dù không hạ lệnh, Hứa gia ta cũng sẽ lấy trung liệt báo đền. Lúc này nếu phụ vương ta còn sống, người cũng sẽ không ngăn cản.

.

Khắp nơi đều im lặng. Nếu Hứa gia vẫn là Hứa gia của sáu mươi năm trước, quả thực sẽ như vậy, nhưng mà.Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Tống Kỵ.

Ngón tay Tống Kỵ hơi bóp lên tay vịn của ghế rồng. Hắn im lặng rất lâu, không lên tiếng.

Giả công công cầm chùy, đi tới trước chiêng đồng.Hứa Bất Lệnh nhấc trường thương, đi đến giữa đấu trường.

Trước Thái Cực điện xôn xao, ai nấy đều ra vẻ không thể tin được.

Hứa Bất Lệnh, làm thật á?!

Thái hậu chạy ra khỏi rèm châu, nhưng lại bị cung nữ kéo về. Bà hết cách, chỉ biết sốt ruột giậm chân.

Vẻ mặt Lưu Bình Dương cũng sa sầm, đồng thời tiếp tục khuyên thánh thượng, hòng ngăn cản hành vi đi tìm đường chết của Hứa Bất Lệnh.

Còn Lưu Vân Lâm đứng đằng sau mấy người Trương Tường lại lặng lẽ ẩn vào số đông, rồi bước nhanh ra khỏi hoàng thành.

Rầm.

Một tia sét xẹt qua bầu trời, khiến cho các vương hầu tướng lĩnh đang theo đuổi tâm tư riêng của mình đều bừng tỉnh, ánh mắt lại lần nữa dồn về trước Thái Cực điện.

Hứa Bất Lệnh một tay cầm trường thương màu đen, hạt mưa trượt theo khe rãnh máu[7] trên mũi thương rơi xuống đất, lộp độp tạo thành từng luồng bọt nước bắn tung tóe.

Trong màn mưa đầy trời, trước ngàn vạn ánh mắt.

Hứa Bất Lệnh đi tới trước mặt Tả Dạ Tử, ánh mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Cần ta tự báo gia môn không?

Tả Dạ Tử nở nụ cười thích chí, hắn cầm vỏ trường kiếm màu đen, hơi nghiêng đầu.

Tham kiến Túc vương thế tử. Năm đó Hứa gia giết mấy trăm ngàn binh sĩ và người dân Bắc Tề ta, mối huyết cừu này tới hôm nay vẫn chưa báo. Đao kiếm không có mắt, mà đạo đức nhà võ hình như cũng không nặng như thế nữa.

Hứa Bất Lệnh hờ hững nói.

Ngươi liên tục chiến đấu với ba người, trên người ta lại bị thương, cũng tính là công bằng. Có thể lấy được cái đầu cao cấp của ta, xem như ngươi bản lĩnh lớn!

Ồ!!

Tả Dạ Tử gật đầu, vẻ mặt tuy hơi lỗ mãng, nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc.

Hổ sắp chết cũng mạnh hơn chó mèo, khinh địch là đại kỵ, cũng không phải sai lầm hắn sẽ phạm vào.

Keng.

Một tiếng chiêng vang lên, tiếng sấm cũng theo đó đồng thời vang dội khắp Trường An.

Tất cả mọi người im lặng, nghiêm túc, ánh kiếm đồng thời lóe lên..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất