Chương 195: Long ngâm cửu tiêu, vân triệt vụ tán
Bá.
Tả Dạ Tử kéo mạnh dây thừng tơ vàng, thân hình tuốt đất mà lên, trực tiếp nhảy lên lan can, chưa từng dừng lại dù chỉ thoáng chốc liền đã lần nữa bắn lên.
Khắc sau.
Lan can khắc hình sư tử đứt gãy, mũi sóc Hứa Bất Lệnh cắm ở trên đài, thẳng tắp rớt xuống, cán sóc uốn khúc thành cường cung kéo căng, sau đó một chân đạp trên tường, cán sóc bắn thẳng, cả người xé toang màn mưa, lần nữa xông đi lên.
Hoa.
Toàn trường chấn kinh.
Tả Dạ Tử đằng không mà lên, giẫm trên ngự tán thiên tử, còn chưa ngừng bước, mũi sóc đã lần nữa đâm tới sau lưng, đành phải cường hành bắn lên, dây thừng tơ vàng trong tay treo trên móc sừng mái cong tầng thứ nhất Thái Cực Điện.
Soạt.
Hứa Bất Lệnh nối gót mà tới, một chân đạp nát ngự tán, cả người theo sát ngay sau, mũi sóc cắm vào cột trụ Thái Cực Điện, mượn lực phi thân lên, như là giòi trong xương, không lưu cho Tả Dạ Tử nửa điểm cơ hội thở dốc.
Cái này.Văn võ vương hầu tướng tướng tại trường chết lặng.
Tống Kỵ đứng lên từ trên long ỷ đã bị mưa to xối ướt, đi đến mép đài trước điện, ngẩng đầu nhìn lên.
Ba ba ba.Gạch ngói đen nhánh ở tầng thứ nhất liên tiếp vỡ vụn.
Tả Dạ Tử trực tiếp nhảy lên đỉnh Thái Cực Cung, trước mắt đã không đường để đi, đột nhiên cắn răng gánh lấy cú húc từ Hứa Bất Lệnh, đưa tay vung kiếm đâm ra phía sau.
Vừa rồi kéo lâu như vậy, Hứa Bất Lệnh tất đã dầu cạn đèn khô, lúc này lại đánh, đoán chừng phần thắng sẽ càng nhiều.Đáng tiếc, một kiếm này vẫn đâm vào hư không, Hứa Bất Lệnh không ngay lập tức xuất hiện.
Sắc mặt Tả Dạ Tử tràn đầy vẻ thận trọng, không dám ló đầu tra xem.
Mà mấy ngàn người phía dưới lại thấy được Hứa Bất Lệnh đứng trên mái cong tầng thứ nhất, ôm ngực nôn ra một búng máu, huyết quản phồng lên đã hiện rõ màu tím đen. Bất Lệnh!
Thế tử điện hạ!
Tiểu vương gia!Tiếng kinh hô tứ khởi, tưởng muốn khuyên can, lại không biết nên mở miệng thế nào.
Tống Kỵ giơ tay lên, còn chưa lên tiếng, tiếng quát đã lần nữa vang lên.
A.Hai hàng lông mày Tả Dạ Tử nhíu chặt, chăm chú quan sát tình hình bên ngoài mái cong, chuẩn bị tùy thời ra tay ứng đối, đột nhiên dưới chân toát ra hàn khí, không chút nghĩ ngợi liền đánh tới một bên.
Bành.
Ngói trên Thái Cực Cung nổ tung, trường sóc từ dưới xuyên ra, bóng người theo sát phía sau phá tan đỉnh đại điện.Giữa mảnh ngói gỗ vụn tứ tung, Hứa Bất Lệnh vung sóc đâm thẳng tới bắp chân Tả Dạ Tử vừa mới xê dịch chậm nửa nhịp.
Bởi vì đột nhiên không kịp phòng, mặc dù phản ứng của Tả Dạ Tử đã đủ nhanh, song vẫn lưu lại một vết máu trên cẳng chân, nếu còn chậm nửa phần, cả chân sợ rằng đã bị gọt đứt.
Tay Tả Dạ Tử chống đỡ lên nóc đại điện, không để ý kịch đau nơi bắp đùi, lật người hạ xuống, một chân giẫm đạp mảnh ngói, cả người vọt thẳng trở về, hai tay cầm kiếm, lấy tốc độ dọa người trước kia chưa từng có bức tới ngực bụng Hứa Bất Lệnh.Hứa Bất Lệnh miệng đầy máu tươi, hai tròng mắt long lên sòng sọc, không lùi mà tiến, chớp mắt thân hình đã tuốt đất mà lên, nhảy vọt đến giữa trời.
Thái Cực Cung là kiến trúc cao nhất Trường An.
Trong hoàng thành, trên đường phố Trường An, nếu đưa mắt ngước nhìn về phía này, liền có thể từ trong màn mưa đầy trời, nhìn ra được một chấm đen nhỏ xuất hiện dưới vòm trời, đứng trên vạn vật.
Còn tại hiện trường, Hứa Bất Lệnh cũng phát hiện, từ nơi này nhìn xuống, Trường An thật tráng lệ.
A. !
Sét đánh.
Gió rít và kinh lôi đồng thời vang lên.
Hai tay Hứa Bất Lệnh cầm sóc quấn đến sau lưng, từ trên trời hung hãn nện xuống.
Tả Dạ Tử một kiếm thất bại, lần đầu tiên không lùi mà tiến, vọt thẳng đến phía dưới Hứa Bất Lệnh.
Lấy mạng đổi mạng lại thế nào!
Túc Vương thế tử, cái thân phận này đổi mạng với bất kỳ ai, đối phương đều sẽ không chịu thiệt.
Hơn nữa đồng quy vu tận trên đỉnh hoàng thành, có thể nói là vinh hạnh lớn nhất đối với võ phu.
Hai mắt Tả Dạ Tử lộ rõ vẻ điên cuồng, trường kiếm đâm ra, muốn tránh cũng không được.
Đáng tiếc, Hứa Bất Lệnh không phải muốn đi tìm chết.
Lúc rơi vào tuyệt cảnh, Hứa Bất Lệnh làm ra tư thái liều chết không màng sinh tử, một kích nhìn như hoàn toàn không chút phòng hộ, nhưng ngay khi Tả Dạ Tử quyết định đổi mạng, hắn lại biến chiêu.
Tả Dạ Tử thân ở giữa người không cách nào xê dịch, liều mạng một thân hai nửa cũng phải đâm kiếm trong tay vào ngực Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh lại nửa đường thu về trường sóc, quét ra mũi kiếm, cùng lúc, một chân đạp xuống trực tiếp giẫm lên ngực Tả Dạ Tử.
Bành.
Trong mắt Tả Dạ Tử đầy vẻ mờ mịt, đợi đến lúc hoàn hồn thì đã không kịp nữa rồi, trường kiếm trong tay bị đẩy ra, trọng kích đạp tới trước ngực khiến cả người hắn trực tiếp nện xuống, đụng lên nóc điện bên dưới.
Mảnh ngói và xà ngang nổ bung, một đạo huyết thủy phun tràn trên áo bào màu trắng thấm đẫm nước mưa.
Ngực Tả Dạ Tử ngực rõ ràng lõm vào mấy phần, hai tròng mắt trừng lên còn định nhấc kiếm phản kích, mũi sóc phong lại đã lặng không tiếng thở đi tới cổ họng, đâm rách làn da, sau đó. im bặt mà dừng.
Cộc cộc cộc.
Mưa to như hạt đậu rơi lên nóc điện và trên mặt.
Tả Dạ Tử cứng lại ở đó, nhìn mũi sóc người thanh niên đằng sau trường sóc, trong mắt mang theo vẻ khó mà tin tưởng.
Hứa Bất Lệnh đứng trên nóc đỉnh Thái Cực Điện, một tay cầm sóc đâm vào cổ họng Tả Dạ Tử, sắc mặt tím xanh bệnh trạng, lại không một chút biểu tình.
Có phục hay không?
.
Thân thể Tả Dạ Tử khẽ run, nỗ lực đè xuống cảm giác đau nhói trước ngực, cắn răng nuốt vào bọt máu.
Ngươi nhất định phải chết, lợi hại đến mấy lại thế nào.
Hứa Bất Lệnh ánh mắt lạnh lùng, hờ hững nói.
Đến cả chéo áo ta đều không đụng được, cũng xứng quan tâm tới sống chết của ta?
.
Tả Dạ Tử cắn răng, ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng buông lỏng trường kiếm trong tay.
Mười năm sau, nếu ngươi còn sống, ta chắc chắn sẽ tới tìm ngươi.
Ngươi muốn đến lúc nào cũng được.
Hứa Bất Lệnh nhấc chân, quay người nhìn về nơi sứ thần Bắc Tề tụ tập ở bên dưới, sảng giọng tới một câu.
Người tiếp theo!
Toàn trường chết lặng.
Chúng nhân ngẩng đầu nhìn lên đỉnh Thái Cực Điện, đấy là bức cảnh tượng trên giang hồ thường thấy, lại cũng là cảnh tượng khiến người nhiệt huyết dâng trào.
Một người đứng sừng sững, một người nằm xuống!
Hay.
Tiếng hoan hô như thủy triều, át cả tiếng mưa gió.
Lúc này tất cả mọi người đều quên đi những cái khác, chỉ biết đứng dưới này vung tay hô to, không ít văn thần thậm chí lệ nóng doanh tròng.
Tùng Ngọc Phù giấu trong đám đông, sắc mặt sớm đã trắng bệch, lúc này ngược lại yên tĩnh trở lại, tựa trên cột trụ hành lang ngơ ngác nhìn lên, vốn tưởng cách nhau rất gần, giờ đây lại cảm thấy xa không thể chạm.
Hắn chính là thiên nhân!
Chẳng biết lúc nào Từ Đan Thanh đã mở ra họa án, ánh mắt kích động vung bút lên, tựa hồ sợ lỡ qua bất kỳ chi tiết nào trên Thái Cực Điện.
Thái hậu đã xụi lơ trên thân cung nữ, mắt đỏ au, miệng môi mấp máy, lại không biết nói cái gì.
Lần này sứ thần Bắc Tề Trần Hiên chỉ dẫn theo Tả Dạ Tử lần đầu đi ra giang hồ, căn bản không còn hảo thủ nào khác. Hơn nữa với tình hình trước mắt thì thấy, có đi lên cũng là chịu chết, lập tức đứng dậy cung kính thi lễ một cái.
Hứa Bất Lệnh chợt cắm trường sóc lên đỉnh đại điện, cúi đầu nhìn xuống thiên tử Đại Nguyệt bên dưới, đưa tay cung kính hành lễ.
Thánh thượng, thể diện Đại Nguyệt, Hứa gia ta đã cầm về.
Tống Kỵ chắp tay mà đứng, nắm tay siết chặt, nhè nhẹ gật đầu.
Khắc sau.
Một búng máu phun ra.
Cả người Hứa Bất Lệnh khẽ lảo đảo, trực tiếp rơi cắm thẳng xuống từ trên nóc đại điện, người giữa không trung đã mất đi ý thức.
A.
Tiểu vương gia!
Chúng nhân bị hù không nhẹ, triều thần và cung nữ thái giám vội vội vàng vàng vọt tới.
Trong mắt Giả công công mang theo kinh thán khó nói lên lời, vô thanh vô tức bay lên, giữa không trung tiếp lấy Hứa Bất Lệnh, lại mượn đà rơi xuống, dùng ngân châm cấp tốc phong bế kinh mạch khí huyệt, phân phó nói.
Mau gọi ngự y tới.
Cung nữ thái giám và Bí Vệ vội vã chạy đến, khiêng Hứa Bất Lệnh đi xuống trị liệu, thái hậu cũng vội cùng theo ngự y chạy tới.
Tống Kỵ lắc đầu than nhẹ, phân phó một câu.
Trị liệu cho tốt, tất phải giữ lấy tính mạng cho Túc Vương thế tử.
Sau đó liền dẫn theo nội quan rời khỏi Thái Cực Điện.
Ánh mắt những người còn lại vẫn lưu trên đỉnh Thái Cực Điện, thật lâu mà chưa hồi thần.
Thanh trường sóc cắm ở trong mưa, nhắc nhở chúng nhân, chuyện xảy ra vừa rồi hoàn toàn không phải hư ảo.
Tiêu Sở Dương chắp tay mà đứng, lát sau, nhàn nhạt thở dài một tiếng.
Trung liệt đến như thế, không thẹn với danh tiếng Hứa gia.
Lục Thừa An lắc đầu.
Vốn là một đời thiên kiêu, lại bị tiểu nhân độc thủ, đáng tiếc.
Lúc sau, mãi khi mưa rào dừng lại, mây rút lui sương mù tán đi, ánh nắng lần nữa vẩy xuống trên Thái Cực Điện.
Cán trường sóc kia vẫn cắm trên đỉnh Thái Cực Điện, giống như giao long ngửa mặt lên trời gầm gào.
..