Chương 216: Nửa lần thì tính thế nào?
Thấy thái hậu thiếu chút ngã sấp xuống, Lục phu nhân còn tưởng là do ngồi lâu đột nhiên đứng dậy mới bị, cũng không quá ngạc nhiên, khẽ tiến tới đỡ lấy cánh tay thái hậu, ôn nhu nói.
Chậm chút, để ta tiễn thái hậu.
Sắc mặt thái hậu đỏ hồng, nào dám để Lục phu nhân dìu đỡ, vội mỉm cười lắc đầu.
Bản cung không ngại.
Nói xong vãn lên cánh tay Xảo Nga chống đỡ thân thể.
Vừa rồi ngồi lâu, chân hơi run chút, không sao. Chỉ mấy bước đường, không cần đưa tiễn, bản cung đi trước.
A. được rồi, thái hậu đi thong thả.
Lục phu nhân chớp chớp tròng mắt, lại cũng không quá khách khí, đưa đi mấy bước rồi dừng lại, dõi mắt nhìn theo thái hậu đi xa, nhưng không lâu sau, lông mày chợt nhíu lại.
Chỉ thấy bộ pháp thái hậu không nhanh không chậm, lúc bước đi, dưới váy đỏ chót lộ ra mắt cá chân trắng nõn, chợt ẩn chợt hiện.
Hứa Bất Lệnh tự nhiên cũng phát hiện, mới rồi đè thái hậu xuống dày vò, lúc vội vàng đứng dậy, căn bản không kịp mặc lại tất chân, dưới váy hoàn toàn trống không.Hứa Bất Lệnh thầm hô không ổn, vội mở miệng lảng sang chuyện khác.
Lục di, thái hậu nói nhiều quá, cứ thao thao bất tuyệt làm ta đau hết cả đầu.
Lục phu nhân chỉ cho là thái hậu không mặc tất, lập tức liền thu hồi ánh mắt, ngồi xuống trên ghế, lắc đầu cười khẽ.
Thái hậu sống lâu trong thâm cung, vốn là hay nói nhiều, nhưng rốt cuộc đấy là trưởng bối, nói đều là đạo lý lớn, nghe chút cũng tốt.Hứa Bất Lệnh vừa rồi ghìm cương trước vách dốc, khí tức hơi có chút bất ổn, vuốt ve ngón tay khẽ cười nói.
Biết rồi.
Lục phu nhân cười lên, đang định cầm lấy hộp trái cây, đột nhiên phát hiện nơi cửa phòng có một chút nước đọng, ngước mắt nhìn lên mái hiên.
Phòng ở bị dột? Sao trên đất lại có nước.Nói xong liền tính vào phòng xem xem.
Nét mặt Hứa Bất Lệnh cứng lại, vội đưa tay giữ chặt cổ tay Lục phu nhân, cười khẽ nói.
Nước mưa trên dù vẩy xuống thôi, không phải dột. Lục di, ngươi nghỉ ngơi một lát đi, đều có tóc trắng.
?Lục phu nhân sững sờ, nữ nhân đối với điểm này tất nhiên rất để ý, đưa tay sờ sờ búi tóc, vội lần nữa ngồi xuống, đụng đầu tóc đến trước mặt Hứa Bất Lệnh.
Có à? Nhanh nhổ đi.
Hứa Bất Lệnh giả vờ giả vịt tìm một lúc, lát sau mới lắc đầu.
Nhìn nhầm, chẳng qua vẫn nên sớm nghỉ ngơi đi thì hơn.Lục phu nhân thở phào một hơi, sửa sang lại búi tóc, khẽ cười nói.
Hôm nay đúng là hơi mệt, vậy ngươi cũng sớm nghỉ ngơi, có chuyện gì cứ gọi ta.
Ừm.
Sắc trời tối đen, mưa rơi chưa ngừng.
Thái hậu ngây ngất đi ra rừng trúc, chỉ cảm thấy trên người lạnh toát, không ngừng ôm chặt lấy váy, nét mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng sau lưng cùng theo rất nhiều hộ vệ và cung nữ, nàng không thể không làm ra bộ dạng đoan trang thanh lãnh.
Xảo Nga đỡ lấy thái hậu, trong mắt không giấu được vẻ kỳ quái, nhưng thấy sắc mặt như muốn giết người của thái hậu, lại không dám mở miệng hỏi nhiều.
Lúc tới đã bắt chuyện qua, tông thân Tống thị qua đây thắp hương cũng không phải lần đầu, Phù Dung Quan sớm đã chuẩn bị xong sương phòng.Phòng ở tự nhiên không bằng được tẩm cung, không quá lớn, song bày biện rất đủ, đệm chăn và đồ dùng đều được cung nữ đổi qua, điểm tâm và lá trà mà nàng thường thích dùng cũng được đặt sẵn trên bàn.
Sau khi tiến vào gian phòng ở tạm, thái hậu đuổi hết cung nữ nha hoàn ra ngoài, đóng chặt cửa sổ, ngồi bên bàn tròn bực bội nửa ngày. Trường cảnh vừa rồi, giờ hồi tưởng lại vẫn khiến nàng không nhịn được rung lên.
Ngoài miệng thì nói nhẹ nhàng, đến lúc cởi quần áo liền như mọi rợ. Đúng là.
Thái hậu tức đến dậm chân, kéo váy nhìn xuống một cái, sắc mặt lần nữa đỏ hồng, thật không biết vừa nãy làm sao đi ra được tới đây.Nàng vội đứng dậy, tìm kiếm trong rương đồ mang theo bên người một trận. Quần áo thay giặt tự nhiên cũng được mang theo, nhưng đều đặt hết ở chỗ Xảo Nga, lại không thể bảo Xảo Nga đưa tới, bằng không nếu hỏi đồ trên người nàng đi đâu rồi thì phải làm sao.
Nghiệt chướng này.
Thái hậu tâm loạn như ma, đang định nện chén trà, lại sợ kinh động đến cung nữ, đành chỉ biết đi tới đi lui trong phòng để phát tiết oán khí.
Hơi chút bình tĩnh lại, thái hậu lần nữa đi đến trước rương, lấy ra mộc bài gỗ lim, cầm lên đao khắc, ngồi xuống bên giường, nương theo đèn đuốc chăm chú khắc lên chữ"Hạ"
Nhưng vừa khắc được một nét, thái hậu chợt nhíu mày, bất giác có chút ngập ngừng.
Vừa rồi tính một lần hay là không tính.
Bị Hồng Loan ngắt giữa chừng, nên tính hay là không tính.
Thế chẳng phải chịu tội không công?
Mày liễu thái hậu dựng đứng lên, há miệng định mắng người, lại không biết nên mắng cái gì.
Kệ hắn, dù sao cũng đã vào rồi, ba lần là ba lần. Nói nhiều đến mấy cũng vô dụng.
Thái hậu lẩm bẩm một câu, chăm chú khắc xong chữ"Hạ", cười lạnh một tiếng, nhưng ngẫm kỹ lại cảm thấy không đúng.
Sao cứ như mình chiếm tiện nghi lớn lắm vậy. Rõ ràng là chịu thiệt.
Không đúng, ta đây là đang giúp xú nam nhân kia, nếu không có tác dụng, vậy liền không thể tính một lần, nếu cuối cùng không giải được độc, liền bằng với ăn không nhiều khổ như vậy, tự sát cũng là chết vô ích.
Thái hậu cầm lên mộc bài, ánh mắt xoắn xuýt không thôi, càng nghĩ càng cảm thấy cổ quái, nắm lấy mộc bài không biết nên làm thế nào cho phải.
Phòng ốc yên tĩnh không tiếng động, không biết qua bao lâu, bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói nhu hòa quen thuộc.
Khắc cái này làm gì?
Không liên quan gì tới ngươi.
Thái hậu mặt lạnh đáp một câu, thần tình chợt cứng đờ, che miệng ngăn không kinh hô ra tiếng, tay còn lại giấu mộc bài ra sau lưng, xoay người hoảng hốt nhìn sang bên cạnh.
Cạnh nhuyễn sạp, Hứa Bất Lệnh một thân áo trắng an tĩnh đứng thẳng ở đó, trên tay cầm lấy yếm hoa, quần mỏng, mặt mang theo ý cười nói.
Đồ rơi lại trong phòng, ta đưa tới cho ngươi.
Nói xong ngồi xuống trên nhuyễn sạp, rướn người về phía trước, sáp lại gần thái hậu.
Trong mắt thái hậu thoáng hiện vẻ hoảng loạn, kèm theo đó là một tia bực bội, ngửa ra sau tựa lên gối mềm, một tay che miệng, một tay cầm mộc bài, trong gấp gáp, đành phải giơ lên chân trái thon dài, mũi chân đặt lên ngực Hứa Bất Lệnh cản hắn lại.
Bàn chân trắng bóng như ngọc, váy theo chân trượt xuống, dưới ánh đèn mờ nhạt, trắng bóng càng thêm phần óng ánh.
Hứa Bất Lệnh bị mũi chân ngăn lại, thuận theo bàn chân nghiêng đầu liếc nhìn, khẽ nhíu mày.
Thái hậu đột nhiên hồi thần, khẽ"Ô"một tiếng, đang định rút chân, dùng tay đè chặt mép váy. Nhưng không ngờ chân lại bị người nắm chặt.
Hứa Bất Lệnh cười nhẹ, nâng lấy chân nhỏ, thuận theo hôn lên.
Ô.
Thái hậu tưởng như điên rồi, eo ưỡn lên ra sức vặn vẹo, cắn răng run giọng nói.
Xảo Nga. Xảo Nga ở bên phòng. Đừng lớn tiếng. Trước nói chuyện. Ô.
Hứa Bất Lệnh vuốt vuốt cẳng chân trong tay, nói khẽ.
Ngươi cứ nói là được, ta nghe.
Thái hậu cắn ngón tay, gò má nóng hổi.
Vừa rồi. Vừa rồi có tính một lần không?
Cộng cả bây giờ mới tính một lần.
Ài. Đã nói một trăm lần. Đủ số ta liền tự sát.
Ừm.
. Ngươi. Ngươi trực tiếp chút, đừng làm mấy thứ linh tinh.
Ư.
.
Ối.
Tiêu Tương Nhi rên lên, côn thịt của hắn lại đâm vào trong hoa huyệt của nàng. Hứa Bất Lệnh ép người xuống háng của Tiêu Tương Nhi, một chân co trên giường, một chân đứng dưới đất, hắn nhấc mình lên rồi bắt đầu nhịp dấn đều đặn chậm rãi.
Tiêu Tương Nhi nhìn Hứa Bất Lệnh với ánh mắt phức tạp, thứ kia của hắn lại tung hoành làm chủ ở trong người nàng. Cảm giác tê tê sương sướng lan tỏa êm ái khắp cơ thể nàng, vô thức nàng vươn tay kéo cổ hắn xuống, để người hắn áp lên ngực mình.
Hứa Bất Lệnh cũng sung sướng trước sự hưởng ứng của Tiêu Tương Nhi, hắn vùi mặt vào sau cổ nàng, tham lam hít lấy mùi hương cơ thể, cong mông dập xuống, hơi thở của Tiêu Tương Nhi càng gấp gáp.
Tiếng kêu khe khẽ xen lẫn hơi thở dồn dập làm Hứa Bất Lệnh cảm thấy Tiêu Tương Nhi thật đáng yêu. Hắn phấn khích rên lên, côn thịt lại miệt mài. Tiếng ót ét, lép nhép đang thoát ra từ cái nơi đang gây nên sự sung sướng của hai người. Tiêu Tương Nhi quên đi tất cả, nàng không còn giữ được sự e ấp lúc đầu, nàng quên cả xấu hổ, vô thức co cả hai chân lên kẹp sát hai bên sườn của hắn, miệng xuýt xoa rên rỉ thành tiếng.
Aiz. aiz. Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh dập xuống, ấn thật sâu trong tử cung, làm Tiêu Tương Nhi cong lưng lên kêu to.
Áh. áh. a. phu quân.
Hứa Bất Lệnh ngỡ ngàng, không rõ có phải Tiêu Tương Nhi vừa kêu"phu quân"hay không. Như thể là Tiêu Tương Nhi vô thức thốt lên vậy.
Hắn tiếp tục dúi vào mấy cái, kèm theo những cái day miết khiến nàng điếng người, cơn cực khoái nổ ào ạt khiến nàng không thốt lên lời, cứ cứng đơ người ngây ngất.
Aiz. aizzz.
Tiêu Tương Nhi đờ người trong khi cảm xúc cuồn cuộn trào dâng, đưa nàng lên chín tầng mây rồi từ từ đưa nàng nhẹ nhàng hạ xuống.
Tiêu Tương Nhi thả tay ra, buông lưng rơi bịch xuống giường, say mê trải qua những cơn cực khoái. lúc này, Hứa Bất Lệnh cũng không chịu nổi, từng đợt dương tinh kích xạ vào trong người nàng.