Thế Tử Hung Mãnh

Chương 236: Đập muỗi

Chương 236: Đập muỗi




Chạng vạng tối mồng ba tháng tư, cơn mưa rào đột nhiên kéo tới cuốn thốc sơn hà, mây đen dày nặng như áp trên đỉnh Ngọc Long Sơn, vươn tay liền có thể chạm được, từng đạo lôi quang điện chớp len lỏi giữa tầng mây, khiến người phân không rõ tiếng sấm liên tục không ngừng kia rốt cục là đến từ đạo thiểm điện nào.

Trong Phù Dung Quan về cơ bản đã không có người đi lại, nha hoàn hộ vệ đều trốn ở trong phòng.

Trong phòng xá sát bên sườn núi biển trúc, đèn đuốc cháy lên, Hứa Bất Lệnh bọc lại y phục dạ hành, mặt nạ da người vào trong bao, lại từ trong tay lão Tiêu tiếp lấy mũ rộng vành và áo tơi, chuẩn bị đi thăm dò Trương Tường trong đêm, lão Tiêu thì ở bên cạnh tường thuật lại tin tức tìm hiểu được.

Tiểu vương gia, ta thăm dò qua, Trương Tường ở tại Sùng Ninh Phường, trong phủ không có mấy người, có mấy tên Lang Vệ doanh chữ Thiên ngày đêm tuần tra, nghĩa tử của hắn Trương Đình Báo vừa mới sinh một đứa con trai, cũng ở ngay gần đấy. Mấy năm gần đây, Yến Vương Tống Ngọc trừ tham gia văn hội, thi hội, bình thường đều không đi ra Quốc Tử Giám, cũng không tiếp xúc với ai, thoạt nhìn không có vấn đề gì. Còn nữa, Tùng cô nương hình như đã rời Trường An.

Hứa Bất Lệnh nghe đến đó, bất giác nhíu mày.

Nha đầu chết tiệt này. Đi đâu?

Lão Tiêu bĩu môi.

Đi cùng Từ Đan Thanh, chắc là tới Nhạc Lộc Sơn tìm lão thần tiên kia.

Nghe vậy Hứa Bất Lệnh mới yên tâm phần nào, khẽ gật đầu, đi ra phòng xá, đứng giữa biển trúc đánh giá một phen.

Tối nay Lục di sẽ không trở về chứ?Lão Tiêu lắc đầu.

Hôm nay Lục phu nhân về thành đi mua đồ dùng thường ngày cho tiểu vương gia. Mưa lớn thế này, chắc không lên núi được, đoán chừng ngày mai mưa tạnh mới sẽ đi về, ngài cứ yên tâm.

Hứa Bất Lệnh an tĩnh lắng nghe lão Tiêu báo cáo xong, treo bao bọc ở trên người, đội lên mũ rộng vành, trực tiếp nhảy xuống từ trên vách núi dốc đứng, một đường lên lên xuống xuống, đi thẳng tới chân núi Ngọc Phong Sơn.

Mưa rào tí tách, tiểu trấn dưới chân núi đã không có người qua lại, hai bên toàn là cửa sổ đóng kín.Hứa Bất Lệnh tìm tới ngựa được chuẩn bị sẵn trong chuồng ngựa một gian khách sạn, trở mình lên ngựa hướng thẳng đến Trường An Thành cách đó mười dặm.

Trước mắt Tỏa Long Cổ trên người Hứa Bất Lệnh bằng với đã được giải, nhưng làm sao để rời khỏi Trường An Thành vẫn là vấn đề không nhỏ.

Trong tình huống thuận lợi nhất, hẳn phải an an ổn ổn chờ đủ ba năm, sau đó trở về đất phong.

Nhưng sau lưng rõ ràng có một bàn tay hắc ám, trước là hạ độc áp chế võ nghệ, sau khi biến hắn thành phế nhân, lại giải độc cho hắn, khôi phục chút thực lực. Đây nói rõ là muốn lợi dụng võ giả hắn để đạt thành mục đích nào đó. Trước khi mục đích này còn chưa đạt thành, người đứng sau màn kia chắc chắn sẽ không để hắn bình an vô sự mà đi.Lấy thủ đoạn mai phục ở Vị Hà, triển hiện ra Tỏa Long Cổ, bàn tay hắc ám sau màn kia hiển nhiên không phải cá nhỏ. Ngay cả Tiêu gia nghiên cứu mấy chục năm đều không tìm ra cách giải Tỏa Long Cổ, người sau màn kia lại nghiên cứu ra được, từ khía cạnh nào đó mà nói, người này còn lợi hại hơn cả Hoài Nam Tiêu thị.

Trong cảnh nội Đại Nguyệt, nếu nói còn ai lợi hại hơn Hoài Nam Tiêu thị, vậy chỉ có Tống thị.

Nhưng Tống thị là hoàng tộc, sáu phiên vương cộng với thiên tử đều mang họ Tống, ngoài ra còn có ít thứ tử của tiên đế, ai ai cũng đều có năng lực xuống tay với hắn, cụ thể là người nào, thực sự khó trực tiếp đưa ra được kết luận.

Kế hoạch của Hứa Bất Lệnh là lấy bất biến ứng vạn biến, Tỏa Long Cổ được giải, không còn bị gác đao lên cổ, mặc cho bàn tay sau màn kia giày vò dẫn dụ thế nào, hắn chỉ cần không tiếp chiêu là được.Nhưng không tiếp chiêu thì không tiếp chiêu, là ai đứng sau lưng xuống tay với mình, mục đích là gì, những điều này nhất định phải tra cho rõ ràng.

.

Chính đang suy tư, móng ngựa như chớp giật, chạy vội vượt qua bình nguyên ngoài thành Trường An, đi tới dưới tường thành.

Hứa Bất Lệnh vòng quanh tường thành, đến một nơi phòng ngự lưa thưa, buộc ngựa vào trong rừng cây, dùng chủy thủ cắm lên khe gạch, vô thanh vô tức đạp bước nhảy qua tường thành cao ba trượng sáu, hạ xuống giữa phố phường Trường An.Dưới mưa đêm, Trường An Thành vẫn đèn đuốc sáng ngời, từ trên cao thoạt nhìn, kỳ thật không khác phố đêm hiện đại là mấy, chỉ thiếu một ít nhan sắc sặc sỡ mà thôi.

Hứa Bất Lệnh thân như quỷ mị, lên lên xuống xuống trên nóc từng tòa phòng xá, xoải ngang qua Trường An Thành, đi đến trong một gian tiểu viện ở Sùng Nhân Phường.

Sân viện không lớn chẳng có bày biện gì đặt biệt, dây thừng phơi quần áo cột dưới cửa sổ, nón mũ và áo tơi treo ở trên tường, không có nước đọng, chắc là hôm nay không đi ra ngoài.

Hứa Bất Lệnh bố trí lão Thất coi chừng Chúc Mãn Chi, biết mấy ngày nay Chúc Mãn Chi có chút tâm thần không yên, nhiều lần thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi Ngọc Phong sơn, nhưng đi đến nửa đường lại chạy trở về, đoán chừng là vì nghe được tin tức về Chúc Lục.Hứa Bất Lệnh đưa tay đẩy ra cửa phòng, lại kẹt chốt không đẩy được, bên trong tiếng hít thở bình ổn, có vẻ đã ngủ rồi. Hắn trầm ngâm một phen, lấy ra chủy thủ cạy mở cửa phòng, tiến vào phòng.

Trong phòng thoang thoảng mùi thơm con gái, Nhạn Linh Đao tùy ý đặt trên bàn, còn có một thanh kiếm sắt không biết mua được từ đâu được bày trên giá kiếm đài, cắm ba nén hương, mặt sau kiếm đài đặt một bức họa tượng, trên đó vẽ lão tiên sinh râu tóc bạc trắng cầm kiếm mà đứng, ừm. Là họa tượng lão kiếm thánh Chúc Trù Sơn, trên phố bán một cắc bạc một bức.

.

Hứa Bất Lệnh nhướng mày, vốn còn có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy cảnh này liền không khỏi dở khóc dở cười.Đảo mắt nhìn lại, trên giường phòng bên, Chúc Mãn Chi làm thành hình chữ"Đại", ,, nằm ngủ chổng vó ở đó.

Tháng tư, trời mưa nhưng không có muỗi, màn trướng cũng không thả xuống. Tiểu cô nương vóc người không cao, tướng ngủ không mấy dễ nhìn, ôm bụng quắp người đắp chăn, hai chân thon dài lộ cả ra ngoài, quần mỏng bó sát màu hồng cánh sen, thân trên chỉ mặc yếm đỏ, thêu hình hai con uyên ương.

Bởi vì phát dục tương đối tốt, chiếc yếm nhìn qua có vẻ hơi nhỏ, nơi đường viền lộ ra luân khuếch của"chiếc bánh bao", tùy theo hô hấp phập phồng dẫn lên từng đạo gợn sóng.

Hứa Bất Lệnh thả xuống mũ rộng vành, đi đến trước mặt tử tế đánh giá một phen. ngủ rất say, khóe miệng còn cười tủm tỉm, lông mi run nhẹ, tựa hồ đang làm một giấc mộng đẹp, thần sắc đầy vẻ thỏa mãn.

Hứa Bất Lệnh giơ tay lên, nhéo nhéo gương mặt kia.

. Ai. Trời còn chưa sáng.

Chúc Mãn Chi gạt tay ra, trở mình quay mặt vào trong, kéo đệm chăn phủ lên yếm, có vẻ bất mãn chu mỏ một cái, nhưng ngay khi vừa thanh tỉnh, sắc mặt lập tức cứng đờ.

Là ta.

.

Chúc Mãn Chi mở to mắt, lại vội vàng nhắm lại, hít sâu làm bộ vờ ngủ, thân thể bất động thanh sắc chui luồn vào trong đệm chăn, lại quên mất che đi phần mông.

Ba.

Tiếng vang lanh lảnh dội lên trong phòng.

Chúc Mãn Chi run một cái, không dám giả bộ nữa, vội vội vàng vàng ngước đầu lên, dùng đệm chăn bọc mình lại, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt mang theo vẻ vừa thẹn vừa gấp, lắp bắp nói.

Hứa công tử. Ngươi làm cái gì đấy.

Hứa Bất Lệnh thần sắc lạnh lùng, bình thản nói.

Đập muỗi.

?

Chúc Mãn Chi nhíu mày, nhăn nhăn nhó nhó nhìn Hứa Bất Lệnh ngồi ở bên cạnh, co mình sát vào góc giường.

Không con muỗi.

Ta nói có là có.

.

Chúc Mãn Chi lại không ngốc, đỏ mặt nín nhịn, lại không không phản bác mà chỉ nhỏ giọng nói.

Hứa công tử, sao ngươi lại tới đây, thương lành chưa?

Hứa Bất Lệnh đứng dậy, đi đến cạnh bàn, đưa lưng về phía nàng, thả xuống bao bọc trên vai.

Có chút chuyện.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất