Thế Tử Hung Mãnh

Chương 261: Nếu là nam nhi, có thể làm quốc sĩ

Chương 261: Nếu là nam nhi, có thể làm quốc sĩ




Đánh người liền đi, Đường gia ngươi quản giáo con cái như thế đấy hả?

Tiếng nói thanh lãnh khe khẽ vang lên, lại trời sinh mang theo mấy phần ngạo khí, dù chưa thấy người, nhưng chỉ bằng ngữ khí nói chuyện này, không có nhiều năm thượng vị thì khó mà hun đúc biểu hiện ra được, tựa như thái hậu ở lâu thượng vị vậy, đó là quý khí dung nhập vào tận trong cốt tủy.

Khách giang hồ trên đường nghe vậy không khỏi kinh, đây là lần đầu tiên nghe được có người dám ngay mặt nói chuyện như vậy với U Châu Đường gia, nếu là không biết thì còn thôi, đây lại chỉ thẳng mặt gọi thẳng tên.

Chúng nhân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên con đường phía sau đội kỵ mã, một đội xe khác chính đang khoan thai tới gần, cũng là mười mấy hộ vệ, trang phục lại hơi chút khác biệt, binh khí đủ loại thoạt nhìn có hơi loạn, ở giữa là hai chiếc xe ngựa, mặt sau chứa hàng hóa, mặt trước là bốn con ngựa kéo, khoang xe xa hoa rộng rãi khảm nạm châu ngọc, nhưng thứ khiến người lưu ý nhất chính là tấm thẻ gỗ treo ở trên xe ngựa, trên đó khắc lấy một chữ, Tiêu.

Hoài Nam Tiêu thị.

Nhìn thấy thẻ gỗ này, người đi trên đường đều lộ vẻ trịnh trọng, trong lòng lại không còn quá ngạc nhiên với ngữ khí nói chuyện vừa rồi.

Hoài Nam Tiêu thị tiên tổ vinh quang, người bình thường căn bản khó mà đếm hết, gần có đương triều tể tướng Tiêu Sở Dương, hướng xa thêm chút thì có ba tòa bát giác bài phường"Tiêu Lục Hứa"ở Khôi Thọ Nhai, Hiếu Tông hoàng đế thân bút đề tự"Quốc sĩ vô song", đây còn mới chỉ là vinh diệu từ triều đình Đại Nguyệt.

Xoải qua ba triều, các đời làm tướng, thế gia môn phiệt đệ nhất Trung Nguyên, đổi ai làm hoàng đế tể tướng đều họ Tiêu, đấy không phải chỉ là câu nói đùa.

Đối với Hoài Nam Tiêu thị mà nói, giang hồ cỏn con chỉ như vũng nước bùn, căn bản không đáng để nhìn thẳng, nhưng không có nghĩa là trên giang hồ bọn họ không có danh vọng. Trước khoan nói trong bảo khố Tiêu gia cất giấu bao nhiêu danh binh tuyệt học thất truyền, chỉ tính riêng môn khách súc dưỡng, có ai không phải là nhân vật đã từng quát tháo một phương.

Mười tên hộ vệ trang phục mỗi người mỗi khác trước mắt này chính là mười ba môn thần thủ hộ cho Hà Nam Tiêu thị, bọn hắn cùng lúc đi ra, như vậy người ngồi trong xe ngựa chỉ có thể là đương đại gia chủ Hoài Nam Tiêu gia. Đại tiểu thư Hoài Nam Tiêu thị Tiêu Khinh.Đích hệ Hoài Nam Tiêu thị hương hỏa điêu linh, sau khi trưởng tử ốm chết, đích nhị tử Tiêu Sở Dương vào kinh thành làm tướng, có thể tọa trấn Hoài Nam liền chỉ còn lại Đại tiểu thư Tiêu Khinh.

Cái tên Tiêu Khinh này, thật ra có danh khí rất lớn trên giang hồ, mười năm trước Từ Đan Thanh đi Hoài Nam vẽ mỹ nhân, chính là nhắm đến Tiêu đại tiểu thư, người từ nhỏ đã được khen"Nếu là nam nhi, có thể làm quốc sĩ". Đáng tiếc bị muội muội nàng chặn ngang một cước, trói lại Từ Đan Thanh cướp mất danh tiếng, Từ Đan Thanh len lén vẽ hai cành Tương Phi Trúc trong bức họa kia cũng là vì nguyên nhân này. Tiêu Khinh từ nhỏ thông minh mưu lược, thế nhân khen ngợi có phong thái tổ phụ, đối với mấy thứ hư danh này không mấy coi trọng, tự nhiên cũng không đi tranh.Nhưng có lẽ là tạo hóa trêu ngươi, vận mệnh hai tỷ muội Tiêu gia đều tương đối long đong, Tiêu Tương Nhi đoạt Bát Khôi, dẫn đến chính mình bị đưa vào cung, tuổi còn trẻ liền thủ tiết thành thái hậu, Tiêu Khinh ở lại tọa trấn Tiêu gia, chỉ có thể không lấy chồng, nếu không chiêu rể, sợ rằng kết cục sẽ phải cô độc sống hết quãng đời còn lại.

Tiêu Khinh tuy là nữ tử, tính cách và thủ đoạn lại không thua bất cứ nam tử nào trên thế gian, một mình tọa trấn Tiêu gia, quản lý gọn gàng gia nghiệp khổng lồ của Hoài Nam Tiêu thị, trị gia vô cùng nghiêm khắc, ngay cả các phòng thúc bá đều vừa kính vừa sợ, thế gia đại tộc khác thà rằng vạn dặm xa xôi chạy tới Trường An bàn chuyện với Tiêu Sở Dương chứ cũng không nguyện so chiêu với Tiêu Khinh, từ đó có thể nhìn ra vị đại tiểu thư này lợi hại, là nữ cường nhân điển hình.Đường Giao ngồi trên lưng ngựa, quay đầu nhìn xe ngựa Tiêu gia một cái, sắc mặt hơi biến, lưu loát lật người xuống ngựa, đi tới trước mặt đưa tay ôm quyền.

Hóa ra là Tiêu gia chủ đại giá quang lâm, đúng là hạnh ngộ.Bên cạnh xe ngựa hào hoa, mười ba môn thần tay chấp đao, ánh mắt bình thản, đối với cái gọi là hào môn kiếm học U Châu không hề có nửa điểm cung kính.

Trên xe, Tiêu Khinh đẩy ra rèm châu, từ trong khoang đi ra. mặt mày như đan hạnh, tóc dài choàng trên lưng, trang điểm như là tiểu thư chưa xuất các, cắm ngọc trâm, váy dài đen như mực tôn lên vóc dáng đồng hồ cát, lại không hiện vẻ vũ mị, ở lâu thượng vị khí trường rất đủ, đủ đến mức ngay cả người đi trên đường đều không dám giương mắt nhìn thẳng. Gặp phải ngáng đường, sao lại nói thành hạnh ngộ?

Tiêu Khinh đứng trên xe, từ trên cao nhìn xuống Đường Giao, gật đầu chào hỏi đều không, càng đừng nhắc tới đáp lễ.Đường Giao không mấy để tâm tới lời châm chọc trực tiếp này, trên mặt hiện ra ý cười thân thiện, quay đầu liếc nhìn nói.

Khuyển tử quản giáo vô phương, khiến Tiêu gia chủ chê cười.Tiêu Khinh nhìn Khấu Mãnh bên đường một cái, nói.

Vị tráng sĩ này cản đường Đường gia các ngươi, con trai ngươi quất hắn một roi, giờ ngươi cản đường ta, có phải ta cũng nên quất ngươi một roi? .

Đường Giao nhấp môi cười nhẹ, quay đầu giơ tay lên.

Đường Nhu, tới đấy.

Đường Nhu vội vàng chạy chậm đến, đứng ở trước mặt Đường Giao, cúi người hành lễ một cái, chỉ là còn chưa kịp đứng thẳng, bỗng chợt"Ba."một tiếng vang giòn.

Cái tát quất lên gò má, Đường Nhu lảo đảo ngã trên quan đạo đất vàng, khóe miệng rướm máu, lại lập tức vội vàng đứng lên, lần nữa dựng thẳng, cúi đầu song quyền nắm chặt không thốt nửa lời.

Đường Giao ngẩng đầu nhìn Tiêu Khinh trên xe ngựa, khẽ cười nói tiếp.

Đã quản giáo xong rồi, Đường gia ta xuất thân giang hồ, gia giáo tất nhiên không bằng được Tiêu thị mấy đời làm tướng, đa tạ Tiêu đại tiểu thư nhắc nhở.

Tiêu Khinh quét mắt nhìn qua, lúc này mới khẽ gật đầu.

Đường gia chủ đúng là thẳng thắn vô tư, ta còn phải đi Hoa Sơn một chuyến, không cùng đường nữa.

Kinh thành gặp lại.

Đường Giao ôm quyền thi lễ, xoay người dẫn theo nhi tử rời đi, xoay người lên ngựa phi thẳng, từ đầu đến cuối không có nửa điểm biểu tình bất mãn.

Tiêu Khinh đứng trên xe ngựa, đưa mắt nhìn theo đội kỵ mã đi xa, thanh âm bình thản nói.

Tên Đường Giao này, đúng là rất biết ẩn nhẫn.

Cạnh xe ngựa, đại quản gia Hoài Nam Tiêu thị"Bạch Chỉ Phiến"Hoa Kính Đình phe phẩy cây quạt, ý cười ra chiều cân nhắc nói.

Đường Giao không phải người giang hồ, đi hoạn lộ sợ rằng thành tựu xa không chỉ Thập Vũ Khôi, chí ít cũng có thể lăn lộ thành tam phẩm ngự tiền thái giám.

Ha ha ha.

Môn khách xung quanh đều cười nhạo ra tiếng, hiển nhiên đối với lời này rất là tán đồng.

Tiêu Khinh lại không hứng thú với lời đùa cợt kia, ánh mắt dời về lại đôi mẹ con còn đang đứng bên đường.

Ngươi là Lôi Công Côn Khấu Mãnh?

Khấu Mãnh đưa tay ôm quyền, hành lễ giang hồ.

Tạ cô nương trượng nghĩa tương trợ.

Tiêu Khinh khẽ gật đầu, nhìn sang lão ẩu tựa trên ghế trúc.

Đi xem xem.

Thân mang văn áo Hoa Kính Đình tung người xuống ngựa, đi đến cùng trước ngồi xuống, đưa tay tại lão ẩu cổ tay nhi dò xét hạ, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Khấu Mãnh.

Quanh năm vất vả, thương đến căn bản, không có nửa năm khó mà dưỡng tốt được, Dạ Xoa Côn của ngươi không sai, tuổi tác lại còn trẻ, có muốn tới Tiêu phủ làm việc không?

Khấu Mãnh nắm lấy Tề Mi Côn, hơi chút ngập ngừng.

Đã thiếu hai mạng, còn chưa trả được.

Tiêu Khinh trở lại khoang xe, ngữ khí bình thản nói.

Có thể nhớ kỹ ân tình là được, có trả hay không không bắt buộc. Đưa mẹ ngươi về nhà đi, lão nhân đều để ý lá rụng về cội.

Khấu Mãnh nhìn lão ẩu có vẻ buồn ngủ ngồi trên ghế trúc, đưa tay lần nữa thi lễ, lúc này mới tiếp lấy dược vật và đan phương từ trong tay Hoa Kính Đình, đứng ở ven đường đưa mắt nhìn đội xe đi xa.
.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất