Thế Tử Hung Mãnh

Chương 266: Ai to gan như vậy! (2)

Chương 266: Ai to gan như vậy! (2)




Côn thịt của Hứa Bất Lệnh đâm thẳng vào tử cung của Thái hậu, tất cả dương tinh đều được bắn vào.

a.

Thái hậu cảm giác sảng khoái như hồng thủy vỡ đê, nàng giống như thuyrền nhỏ ở trong kinh đào hãi lãng, theo sóng gió dập dờn.

Toàn thân Thái hậu run rẩy, hạ thể bị dương tinh nóng hổi lấp đầy, thoải mái nói không nên lời, thân thể yêu kiều mềm nhũn, cảm người co quắp ngã xuống giường, Hứa Bất Lệnh cũng ngã xuống theo.

.

Bóng đêm u tĩnh, yên ắng dị thường.

Trong phòng nhỏ giữa biển trúc, Ninh Ngọc Hợp ykhoác đạo bào màu đen, trên đầu cắm mộc trâm, an tĩnh ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.

Yếu điểm của đả tọa nằm ở chỗ thả lỏng tâm thần không nghĩ gì cả, nhưng mấy ngày nay nàng không cách nào tĩnh tâm được, một phần nguyên nhân trong đó là vì nhớ nhung Ninh Thanh Dạ, một phần là vì sắp đến tết Đoan Ngọ.

Không cách nào tĩnh tâm, đả tọa cũng là phí công, Ninh Ngọc Hợp mở mắt ra, có lẽ là cảm thấy nhàm chán vị, bèn đứng dậy đi tới tiểu đạo trong sơn dã Phù Dung Quan để tán tâm, nhìn về hướng Trường An Thành nguy nga nơi xa, trong lòng hồi tưởng từng chút chuyện cũ.

Thôi Tiểu Uyển cũng là hương tiêu ngọc vẫn vào đúng tết Đoan Ngọ, đương thời nghe được tin tức, nàng chính đang chấp nhận số phận an tĩnh thanh tu trong Trường Thanh Quan, sau khi biết tin, trong lòng không khỏi cảm thấy ngũ vị tạp trần, lại không biết nên hình dung cảm giác đó như thế nào.Lúc nhỏ, nàng là thứ nữ, ở trong U Châu Đường gia nhân khẩu thịnh vượng căn bản không có địa vị, ngay cả ma ma quản gia đều không bằng, Đường gia kiếm truyền nam không truyền nữ, nữ tử có thiên phú tập võ tốt mấy cũng vô dụng, khi ấy nàng còn có chút tính tình, lén lút học được mấy chiêu thức Đường gia kiếm, sau đó liền len lén rời nhà trốn đi du lịch giang hồ.

Nếu không có gì ngoài ý, sau khi lớn lên nàng khả năng cao sẽ trở thành nữ hiệp, du tẩu tứ phương, hành hiệp trượng nghĩa, rồi gặp được một khách giang hồ phẩm hạnh thích hợp nào đó, hai người cùng nhau lưu lạc thiên nhai, thẳng đến tuổi già, ẩn cư nuôi con cái.

Nhưng lão thiên gia thường thường sẽ không an bài theo những gì người ta vẫn nghĩ, ngay khi nàng đang tứ xứ dạo quanh, người Đường gia đột nhiên tìm tới, lại không ngạo mạn lạnh lùng như xưa, ngược lại mềm giọng khuyên nhủ, đối đãi hòa khí, cái gì đều chiều theo nàng.Không thể không nói, đương thời nàng đúng thật cảm nhận được cái gì gọi là"Nhà", ngay cả mẫu thân địa vị vốn không cao cũng nước lên thuyền lên, có thể ngồi cùng một chỗ nói chuyện với chính phòng phu nhân.

Bởi vì điểm này, Đường gia dạy nàng cái gì, nàng liền học cái đó, đến sau hoàng đế muốn cưới nàng làm hoàng hậu, nàng tự nhiên cũng đáp ứng, rốt cuộc loại chuyện như thế, một tiểu cô nương như nàng không cách nào làm chủ, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy mà.

Lúc ấy, nàng đã từng nghĩ tới bộ dạng của mình khi tiến cung, nghe nói hoàng thành rất lớn, bị lạc đường thì phải làm sao.Nghĩ tới đó, Ninh Ngọc Hợp bất giác nhoẻn miệng cười, nhưng mà rất nhanh, trong mắt lại hiện ra mấy phần buồn bã.

Chuyện tiếp sau đó, có thể nói nháy mắt liền biến một tiểu cô nương ngây thơ vô tri thành nữ đạo sĩ như bây giờ.

Truy sát, hiểu lầm, mẫu thân chết đi, trốn đông trốn tây, xuất gia.Đến nay hồi tưởng lại đoạn thời gian khi ấy, trong lòng vẫn khó mà kìm nén phẫn hận và lo lắng.

Nàng cũng đã từng hoài nghi là Thôi Tiểu Uyển muốn làm hoàng hậu, cố ý hãm hại nàng. Nhưng đến sau nghe được tin Thôi Tiểu Uyển tích ứ thành tật, bệnh chết trong hoàng cung, nàng liền rõ ràng Thôi Tiểu Uyển cũng là người đáng thương giống mình.

Nếu đương thời nàng thuận lợi vào cung, liền sẽ không xảy ra chuyện sau đó, mẫu thân sẽ không chết, Thôi Tiểu Uyển sẽ không chết, nàng cũng sẽ không luân lạc tới kết cục xuất gia, cô độc sống nốt quãng đời còn lại nơi sơn dã.Nhưng trong chuyện này, nàng căn bản không có lựa chọn khác, Thôi Tiểu Uyển cũng không có quyền lựa chọn, ở trong mắt thế gia đại tộc, nữ nhân chỉ là công cụ dùng để tranh đoạt quyền thế mà thôi, làm gì có quyền làm ra lựa chọn, muốn trách chỉ có thể trách Thôi gia ngông cuồng, trách Đường gia ngoan độc lại vô năng. Khăng khăng nàng đến cả tư cách báo thù đều không có, những thế gia này thực sự quá lớn.

Chính đang suy tư, Ninh Ngọc Hợp bất giác đảo mắt nhìn xuống một gian tiểu viện trong Phù Dung Quan. Dù là Hoài Nam Tiêu gia, không phải cũng tương tự, cầm nữ nhi làm công cụ tranh quyền đoạt lợi, đang tuổi xuân sắc lại phải gả cho một lão đầu dầu cạn đèn khô, đến cả một ngày phu thê đều chưa làm qua, liền bị nhốt trong thâm cung, sống cô độc lẻ loi. A?

Tròng mắt Ninh Ngọc Hợp đột nhiên khẽ híp lại, chăm chú nhìn về phía viện lạc kia. cung nữ đi lại bên ngoài tường viện, hộ vệ, ám tiêu bố trí xung quanh, hết thảy đều rất bình tĩnh.Nhưng vừa rồi nàng tựa hồ thấy được một vệt bóng đen lật qua tường viện, tiến vào trong phòng.

Tuyệt không phải ảo giác.

Ninh Thanh Dạ võ nghệ cao cường, tuyệt đối sẽ không thất thần ảo giác, nàng thấy được rất rõ ràng, mặc dù đứng trên đỉnh núi, cách viện lạc dưới sườn núi một khoảng rất xa, nhưng vừa rồi chắc chắn đã có ai đó tiến vào phòng thái hậu.Lấy trình độ hộ vệ bên người thái hậu, có thể lặng không tiếng thở lẻn vào sân viện, thân thủ quả thực kinh người.

Chẳng lẽ có người thích sát thái hậu?

Ánh mắt Ninh Ngọc Hợp thoáng trầm xuống, đang định hô lên một tiếng nhắc nhở hộ vệ bên dưới, nhưng vừa há mồm liền bỗng chợt dừng lại.

Gần đây cứ cách mấy ngày thái hậu lại lên núi một lần, tự giam mình trong phòng, cửa nẻo đóng chặt.

Khí sắc càng lúc càng tốt.

!

Tròng mắt Ninh Ngọc Hợp đột nhiên trợn tròn, có vẻ khó mà tin tưởng.

Đương triều thái hậu, đích mẫu của hoàng đế, không ngờ lại gặp riêng nam tử ở chỗ này? !

Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, Ninh Ngọc Hợp vội vàng ngồi xổm xuống tránh miễn bị người có tâm phát hiện, rốt cuộc chuyện này, về cơ bản ai biết ai chết. Thiên tử có rộng lượng đến mấy cũng không khả năng lưu người biết chuyện sống ở trên đời.

Nhưng ai mà lại to gan đến vậy, dám tư thông với thái hậu đương triều.

Ninh Ngọc Hợp khẽ nhíu mày, lấy thân thủ vừa rồi thì thấy, cao thủ như vậy trên Ngọc Phong Sơn không nhiều, hẳn là.

Nghĩ tới đây, Ninh Ngọc Hợp lắc đầu, môn khách Tiêu gia không khả năng làm ra loại chuyện tổn hại lợi ích gia chủ như thế được, vậy thì.

Ninh Ngọc Hợp như chợt nghĩ đến điều gì, đảo mắt nhìn về hướng phòng xá sâu trong rừng trúc, lại vội vàng lắc đầu. Lệnh Nhi tri thư đạt lễ, tính cách thanh lãnh, đêm nay đả tọa tĩnh dưỡng trong phòng, làm sao có thể làm ra loại chuyện như thế được, chắc là người từ dưới núi chạy tới.

Ninh Ngọc Hợp ngập ngừng khoảnh khắc, loại chuyện này nàng cũng không dám liên lụy quá sâu, dù biết cũng không được ích gì, lập tức ngưng thần tĩnh khí vứt chuyện này ra khỏi đầu, bước vội xuống đỉnh núi.

Chỉ là vừa đi ra mấy bước, Ninh Ngọc Hợp lại khe khẽ ngắm nhìn ánh đèn phát ra từ phòng xá sâu trong rừng trúc một cái.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất