Chương 265: Ai to gan như vậy! (1)
Trong phòng mờ tối, thái hậu thấy Hứa Bất Lệnh nói không ra lời, ánh mắt lạnh lùng nói tiếp.
Hừ. ngươi đánh chủ ý hay lắm, bản cung uống say krhông nhớ được gì, còn không phải ngươi nói mấy lần liền mấy lần. Ngươi đừng mơ, bản cung tính năm lần, không giải được độc thì cùng chết là được.
Nói xong thái hậu liền cầm lấy đao khắc nạm vàng, chuẩn bị hạ bút.
Hứa Bất Lệnh hơi chút suy tư, khẽ nâng tay nói.
Ừm. Thật chỉ có ymột lần, đương thời thái hậu mệt mỏi, sấp trên người ta không dậy nổi, bảo ta đọc thơ cho ngươi nghe, không đọc liền cắn ta.
?
Sắc mặt thái hậu chợt cứng lại, tử tế hồi ức, tựa hồ đúng là có chuyện như vậy.
. Khi ấy trời đã sắp sáng, ta sợ Lục di tỉnh lại phát hiện, đành phải đứng dậy, đương thời thái hậu còn phàn nàn"Cứ đi thế à, còn chưa giải độc xong."
Im ngay!
Thái hậu hít sâu một hơi, vạt áo căng chặt, trừng Hứa Bất Lệnh một lúc, liền lại cúi đầu xuống, chăm chú khắc xuống bảng gỗ lim,"Chính chính chính nhất"
Tại sao lâu thế rồi mà mới được có mười sáu lần.Khắc xong, thái hậu lại có chút bực bội, muốn cầm bảng gỗ lim nện lên người Hứa Bất Lệnh để phát tiết một phen, mới vừa giơ tay lên, ngẫm nghĩ liền lại thả xuống.
Ngươi. Dù sao đêm nay không được, ngươi cứ thành thật ngồi đó, dám động dù chỉ một chút, bản cung liền tự sát.
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, giờ hắn đã không vội giải độc, có thể ngồi lại tâm sự cũng không sai, lập tức bèn dựa lưng lên ghế, mỉm cười hỏi, Nghe nói Tiêu gia chủ sắp tới Trường An?
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt thái hậu hiện ra mấy phần không vui, còn thoáng hiện vẻ sợ sệt, nhàn nhạt hừ một tiếng.
Không liên quan tới ngươi. Tới thăm người thân mà thôi. Nàng từ nhỏ nghiêm lệ, cực không vừa mắt với loại hoàn khố như ngươi, lúc nàng tới Trường An, ngươi tránh được bao xa thì tránh bao xa.Hứa Bất Lệnh gật đầu cười nhẹ.
Sớm có nghe nói, vậy chẳng phải đến lúc đó thái hậu cũng hồi cung?
Thái hậu nhấp hé môi, nói khẽ, Tất nhiên phải hồi cung, bị nàng biết được ta thân là thái hậu lại ngày ngày chạy ra bên ngoài, còn không bị lải nhải chết. Qua mấy ngày ngươi cũng về Trường An, thuận tiện. Phi.
Hứa Bất Lệnh không khỏi dở khóc dở cười, chăm chú gật gật đầu.
Đêm khuya nhân tĩnh, cô nam quả nữ, muốn tâm bình khí hòa tán gẫu không phải chuyện dễ dàng.Thái hậu ngồi một lát liền cảm thấy đứng ngồi không yên, hơi chút trầm tư, bèn từ trong ngực lấy ra một chiếc hà bao, ném cho Hứa Bất Lệnh.
Thứ ngươi muốn đã làm xong, theo như ngươi nói, trước khi tới đã dùng nước sôi"trừ độc"qua, ngươi định dùng nó giải độc thế nào?
Lúc nói chuyện, thái hậu bất động thanh sắc ngồi sáp lại mấy phần, trong mắt hiện ra mấy phần hiếu kỳ. nàng từ nhỏ đã hứng thú với mấy thứ kiểu này, tạo ra xong liền cảm thấy rất thần kỳ, mấy ngày nay vẫn luôn một mực nghiên cứu xem dùng như thế nào, nhưng trừ chơi vui ra thì tựa hồ căn bản không tác dụng nào khác, tự nhiên muốn xem xem Hứa Bất Lệnh định dùng nó giải độc ra sao.Hứa Bất Lệnh tiếp lấy hà bao, từ bên trong lấy ra trứng chim cút vàng, đưa tay kéo dây đỏ mấy lượt, lập tức liền bắt đầu"ong ong"rung động.
Thái hậu lại sáp tới gần thêm mấy phần, chống lên tay vịn tử tế quan sát.
Hứa Bất Lệnh giương mắt ngắm hiếu kỳ bảo bảo, hơi chút ấp ủ ngôn từ, Cách giải độc này. còn phải cần thái hậu phối hợp.
Thái hậu khẽ nhíu mày, đánh giá Hứa Bất Lệnh một phen, lại nhìn xuống trứng chim cút trong tay hắn.
Bản cung phối hợp thế nào?
Hứa Bất Lệnh ho nhẹ một tiếng, đứng dậy nói.
Thái hậu nằm xuống.
.
Mắt thái hậu vụt sáng, nghĩ đến"Chính chính chính nhất", thoáng ngập ngừng, làm ra bộ dạng"mất kiên nhẫn", quy quy củ củ nằm xuống trên nhuyễn sạp.
Nhắm mắt lại.
.
Thái hậu do do dự dự nhắm mắt lại.
Lát sau.
A. Lệnh ca ca. ta sai rồi, a.
Thái hậu như nói mê, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ nhẹ, gương mặt đỏ bừng, bộ ngực theo thân thể nàng vặn vẹo mà như sóng nước nhộn nhạo lắc lư, mông ngọc vểnh lên cũng không khỏi theo tiết tấu của Hứa Bất Lệnh mà phập phồng.
Nhìn Thái hậu xuân tình tràn lan, Hứa Bất Lệnh cảm xúc bành trướng, côn thịt không ngừng ra vào trong khe hoa huyệt ấm nóng chật chội của nàng.
Thân thể Thái hậu run lên bần bật, hơi thở dồn dập, cộng với tiếng nhép nhép. bạch bạch, làm cả gian phòng tràn đầy dâm loạn.
Từng đợt khoái cảm tê dại truyền đến, Hứa Bất Lệnh chỉ cảm thấy khoái cảm xông thẳng lên đầu, trong miệng phát ra tiếng hò hét, côn thịt dùng sức đẩy về phía trước!.