Thế Tử Hung Mãnh

Chương 272: Thanh trúc mai tử tửu (1)

Chương 272: Thanh trúc mai tử tửu (1)




Trong Long Ngâm Các nhốn nha nhốn nháo, trên võ đài rộng lớn, người chủ trì chính đang nhân giờ nghỉ giữa hai trận so đấu, điều động bầu không khí tại trường, đồng thời chừa ra thời gian đặt cửa cho các khách quý.

Ba ngày nay, Long Ngâm Các liên tục đánh bốn mươi hai trường, bốn vị thiếu hiệp lấy phong độ toàn thắng đi đến hiện tại, đúng là không dễ. Theo như quy củ, ngày hôm nay ba vị trí đầu sẽ có cơ hội so tài võ đạo với đương đại Thanh Khôi ngay trong Long Ngâm Các.

Hứa Bất Lệnh dẫn theo Chúc Mãn Chi đi vào Long Ngâm Các thông qua cửa hông ở phía sau chuyên dùng cho quý nhân ra vào, dưới sự nghênh đón ân cần của ông chủ Long Ngâm Các, an vị tại chính giữa tầng đỉnh, chờ đợi người khiêu chiến đăng trường.

Kim biểm"Thanh Khôi"cũng được đưa tới, treo ở chỗ cao nhất Long Ngâm Các, buộc lên dây hồng, trên hương án trước mặt còn đặt ba thanh bảo kiếm và một hộp tranh. Bởi vì là kim biển do thiên tử ngự ban, bên cạnh còn có hai đội Lang Vệ thủ hộ phòng ngừa xảy ra sự cố.

Hôm nay quá nửa tân khách tại trường tới là vì xem luận võ, nhưng cũng không thiếu thư sinh tiểu thư xen lẫn trong đó, bởi vì lát nữa đánh xong bức họa số một từ khi Từ Đan Thanh xuất sơn sẽ hiện thế, đây chính là chuyện mà vô luận văn hay võ đều để ý, ngay cả đại nho trong thành cũng tới mấy người, chính đang ở bên mong mỏi chờ đợi.

Hứa Bất Lệnh an vị trên ban công tầng đỉnh, trước mặt treo lên rèm châu, có thể nhìn xuống toàn trường, phía dưới lại không thấy được trên này, có thể nói là vị trí quan sát tuyệt hảo. Long Ngâm Các còn đưa hai ca cơ đầu bài Nghênh Xuân Lâu đánh đàn, chẳng qua Hứa Bất Lệnh không thích thứ này nên không cần.

Đây là lần đầu tiên Chúc Mãn Chi tới chỗ như thế này, chuyển tới chuyển lui trong gian phòng mấy lượt, lại chạy đến trên ban công, cúi đầu chăm chú liếc nhìn, nhưng ngay lập tức liền vội vàng rụt đầu trở về, có chút kích động nói.

Hứa công tử, mấy ngày qua ta đã tìm hiểu rõ ràng, lần này trong đám tới đoạt kim bài của ngươi, chỉ có Tư Đồ Hổ Vũ và Đường Cửu Nhi là tương đối lợi hại, nhưng hai người này đều là bại tướng dưới tay ngươi, công tử không cần lo lắng.

Hứa Bất Lệnh dựa lưng trên ghế bành trang sức xa hoa, gác bội kiếm lên kiếm đài, đưa tay vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

Vốn chỉ là làm cho có lệ thôi, ta lo lắng cái gì, tới ngồi.Chúc Mãn Chi cười hì hì, đi đến ghế bành rộng rãi, ngồi xuống, học theo tư thế Hứa Bất Lệnh, một chân gác lên, giày thêu lắc lư, mắt không chớp nhìn chằm chằm dưới đài.

Dưới đài là Tư Đồ Hổ Vũ chính đang bằng vào hai mươi tám đường liên hoàn đao hành hạ người, đối với người trẻ tuổi khác, tự nhiên nhìn mà kinh hãi, nhưng đối với Hứa Bất Lệnh mà nói thì thật sự không khác gì trẻ nít đánh chịu.

Ngồi một lúc, Hứa Bất Lệnh đưa mắt dời sang tiểu cô nương bên cạnh, đánh giá trên dưới một phen, sau đó.

Chúc Mãn Chi chính đang tập trung tinh thần quan sát lôi đài bên dưới, đột nhiên khẽ nhíu mày, cảm thấy có một bàn tay đang đặt lên trên đùi. ? !

Chúc Mãn Chi lập tức hồi thần, lặng lẽ cúi đầu liếc nhìn. bàn tay kia đặt trên váy nàng, ngón tay gõ nhẹ. Liếc mắt nhìn lại, Hứa công tử mặt như ngọc, ánh mắt bình thản, đánh giá lôi đài dưới kia, thỉnh thoảng còn chậm rãi lắc đầu, thần tình có vẻ rất nghiêm túc.

.

Chúc Mãn Chi khẽ hít sâu một hơi, cho rằng Hứa Bất Lệnh lầm tưởng chân mình là tay vịn, vội làm ra bộ dạng không thấy gì, tiếp tục nhìn chằm chằm bên dưới, nét mặt từ từ đỏ lên, lại lui về, sau đó lại đỏ lên, bất tri bất giác nghĩ tới chuyện trong xe ngựa lần trước, bị Hứa Bất Lệnh trong cơn hôn mê vô ý đụng vào.Keng.

Một tiếng chiêng vang lên trên lôi đài.

Vũ nhân hôn mê bị cáng đi xuống, Tư Đồ Hổ Vũ đưa tay ôm quyền, xách lấy cửu hoàn đao đi tới vị trí dưới lôi đài ngồi xuống. Thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn lên đỉnh lâu, trong mắt mang theo mấy phần sùng kính.

Người chủ trì khoác áo trắng, tay nắm một chiếc quạt giấy cũng màu trắng đi lên lôi đài, nhìn hơn ngàn tân khách xung quanh, sảng giọng nói, Chúc mừng ba vị thiếu hiệp Thiên Nhận Môn Tư Đồ Hổ Vũ, U Châu Đường gia Đường Cửu, Thiết Tuyến Quyền Quán Dương Tùng liệt vị tam giáp. Bởi vì trường luận võ này được cử hành ở Trường An, tất sẽ có rất nhiều thiếu hiệp chưa thể đuổi tới hoặc là mới vừa nghe tin chạy tới, nếu có không phục, bây giờ có thể lên đài, đợi lát nữa tiếng chiêng vang lên, Túc Vương thế tử lộ diện, các vị liền không còn cơ hội.

Tuấn kiệt tuổi trẻ đứng dưới lôi đài, đa phần trên người đều mang thương, có thể đi lên sớm đã đi lên, ai nấy đều thúc giục chính hí nhanh bắt đầu.

Trên ban công, Chúc Mãn Chi mặt đỏ tới mang tai, đã có chút thở dốc, lặng lẽ lấy cùi chỏ đụng đụng Hứa Bất Lệnh một cái.

Hứa công tử, tới phiên ngươi. À.

Hứa Bất Lệnh như thể mới vừa hồi thần, tự nhiên mà vậy thu tay lại chuẩn bị đứng dậy, nhưng còn chưa đứng lên, chợt thấy trên lôi đài bên dưới thật có người đi lên.

Chúc Mãn Chi chính đang chỉnh lý váy áo lập tức nổi nóng, lại không dám lên tiếng, đành tiếp tục ngồi yên trên ghế, giả bộ như chưa có gì xảy ra. Chẳng qua tử tế nhìn xuống dưới đài, trên mặt lập tức không giấu được vẻ sửng sốt.

Hắc. thư sinh này.Trong ánh mắt chú ý của toàn bộ tân khách tại trường, từ lầu năm bên cạnh lôi đài, một thư sinh đầu đội khăn vuông lưng vác rương sách chạy chậm đi lên bậc thầm, thả rương sách trên lưng xuống.

Người chủ trì đứng ở chính giữa lôi đài nhíu mày đánh giá một phen, mở miệng nói.

Vị này. Vị công tử này, ngươi đi lên là để.?

Thư sinh thả xuống rương trúc, hành một lễ với tân khách tại trường, ý cười ôn hòa nói, Mấy ngày trước đi bái phỏng gia sư, dây dưa chút thời gian, vừa mới tới, khiến các vị đợi lâu.

Nói xong liền gỡ xuống vải đen bọc cán dài cắm trên rương sách..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất