Chương 281: Hỏng bét...
Nghe được lời này của thái hậu, mặt Hứa Bất Lệnh tối sầm lại, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, hắn thật không tiện nói gì.
Đi đến phụ cận Tiên Nữ Kiều, thái hậu đang muốn lên cầu xem xem, Hứa Bất Lệnh đột nhiên giơ tay lên, chỉ tới cửa hàng bán quạt xếp gần đó.
Tới chỗ kia dạo chơi, ta chuẩn bị một số thứ.
Thái hậu sửng sốt, nhìn lên tiểu lâu hai tầng bình phàm ven sông, nghĩ nghĩ, liền cùng theo Hứa Bất Lệnh bước vào bên trong.
Trong tầng một cửa hàng bày đầy quạt xếp, hộ vệ cải trang thành chưởng quỹ và tiểu nhị, tất tả bận trước bận sau, thỉnh thoảng cũng có khách nhân tiến vào quan thưởng.
Cung nữ và hộ vệ thái hậu theo ở phía xa, lúc này liền trông chừng trước cửa hàng, có Hứa Bất Lệnh ở đây, không cần lo lắng thái hậu xảy ra bất trắc gì cả.
Thái hậu đứng ở lầu một quan thưởng một lúc, nhưng không thấy được thứ gì đặc biệt. Thẳng đến bước lên bậc thang, Hứa Bất Lệnh mới đưa tay ra hiệu.
Cảnh sắc trên đó không tệ, đi lên xem xem.
Thái hậu khẽ nhíu mày, thoáng ngập ngừng một cái, liền cũng xách váy bước lên bậc thang, dừng lại trong hàng lang lầu hai, Hứa Bất Lệnh đưa tay đẩy cửa ra.
Thái hậu hơi có chút nghi hoặc, đi tới trước cửa đánh giá bên trong một phen. trọn cả lầu hai đều trống rỗng, bốn phía treo rèm châu, ngoài ra không còn gì khác.Thái hậu chẳng hiểu chuyện gì, nghi hoặc đi vào phòng, còn chưa kịp đặt câu hỏi liền nghe"kẽo kẹt"một tiếng, cửa bị đóng lại.
!
Thái hậu thầm hô không ổn, chợt xoay người, dùng tay giữ lấy ngực, trong mắt mang theo vẻ thẹn phẫn khó nói lên lời.
Hứa Bất Lệnh, ngươi làm càn, ngươi há có thể. Không được, ta gọi người!Phía dưới còn có hộ vệ đứng chờ, Hứa Bất Lệnh tự nhiên không tiện giải độc ở chỗ này, hơn nữa thời gian cũng không đủ, chỉ là tiến đến trước mặt giữ chặt cổ tay thái hậu, sau đó bước tới bên cửa sổ.
Trên cửa sổ treo rèm châu mỏng nhẹ, cộng thêm hiệu ứng thị giác, từ bên ngoài không thấy được tình cảnh bên trong, bên trong lại có thể thu hết toàn bộ cảnh sắc Tiên Nữ Kiều vào mắt, là nơi được Hứa Bất Lệnh đặc ý chọn lựa ra.
Thái hậu, thời gian không nhiều, bên ngoài nhiều người mắt tạp, ở trong này xem cho thư thả.
Nét mặt thái hậu thoáng có chút co quắp, trong lòng phòng bị Hứa Bất Lệnh, tròng mắt thì dõi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.Trăng tròn giữa trời, ngàn vạn ánh đèn như biển sao trải dài đến cuối tầm mắt, trước mặt là cầu nhỏ nước chảy êm đềm, dương liễu phất phơ theo gió, thuyền công chống đỡ thuyền nhỏ qua lại giữa mặt sông gió êm sóng lặng, tài tử sĩ nữ nép mình trong góc bốn mắt nhìn nhau, từng chiếc từng chiếc đèn lồng đong đưa bên ngoài cửa sổ, tạo bên một bức khung cảnh lãng mạn.
.
Thái hậu nghiêng đầu, chăm chú ngắm nhìn, rõ ràng đã bị cảnh đêm bên ngoài hấp dẫn.
Khóe miệng Hứa Bất Lệnh nhếch lên, nhẹ nhàng tiến đến bên tai thái hậu, nhìn xuống đôi nam tử trong góc tối phía dưới gốc dương liễu bên đường, Bên kia có đôi uyên ương, thái hậu thấy không?
Thái hậu sớm đã nhìn thấy, sắc mặt đỏ lên, nhàn nhạt ho khan một tiếng.
Thực là. Thật là to gan. Một chút quy củ lễ pháp đều không hiểu.
Đang lúc nói chuyện, chợt phát hiện trên lưng nhiều thêm một đôi cánh tay, thần sắc nàng thoáng hiện vẻ hoảng loạn, làm ra bộ dáng nổi nóng xoay người lại, sau đó. Ô.
Bốn môi chạm nhau.
Trong mắt Hứa Bất Lệnh mang theo mấy phần ý cười, nâng cằm thái hậu không cho nàng quay mặt đi.
Trong mắt thái hậu mang theo mấy phần thẹn gấp, lại sợ kinh động đến người tầng dưới, đành chỉ biết trừng lên mắt hạnh sát khí bức nhân, đáng tiếc không thể duy trì quá lâu liền nhuyễn sấp trong ngực nam nhân kia.Gió đêm thổi phất rèm châu, tiếng hàng rong văng vẳng bên tai, giữa đèn hoa rợp trời, trên tiểu lâu tĩnh, công tử áo trắng và giai nhân tuyệt mỹ ôm lấy nhau, ngọt ngào say đắm, đẹp đến nao lòng.
Điểm không được hoàn mỹ duy nhất chắc là không phải đang đi trên Tiên Nữ Kiều.
Thời gian cấp bách, đợi quá lâu khả năng sẽ dẫn đến hộ vệ cung nữ hoài nghi, ôm nhau một lúc, Hứa Bất Lệnh liền buông ra thái hậu.
Bởi vì trời sinh dễ ra mồ hôi, lúc này trên trán thái hậu đã lấm tấm hơi nước, nhịp thở có phần gấp rút, sắc mặt đỏ lên nhìn Hứa Bất Lệnh, mãi một lúc mới hồi thần lại, sắc mặt lập tức chuyển lạnh, Ngươi làm càn!
Ta làm càn, ta biết sai rồi.
Hứa Bất Lệnh thành khẩn nhận lầm, khẽ đưa tay ra.
Đi thôi, cung nữ sắp đi lên bây giờ.Thái hậu thở dốc, trừng Hứa Bất Lệnh một cái, làm ra bộ dạng bất mãn, cúi đầu bước nhanh đi xuống cầu thang.
Chậm chút, đừng để bị nhìn ra.
.
Thái hậu mím môi, thả chậm bước chân thu liễm tâm thần, khoan thai bước xuống.
Hứa Bất Lệnh theo ở sau lưng, ý cười thân thiện nói.
Qua mấy ngày ta tiến cung bồi thái hậu? Buổi tối.
Ngươi. Ngươi muốn giải độc. Không được tự tác chủ trương, đợi ta bố trí xong xuôi rồi sẽ thông báo ngươi sau.
Thái hậu thấp giọng đáp lại một câu, đi xuống thang lầu, vẫy gọi cung nữ tới, sau đó quay về xa liễn nơi xa, không để ý Hứa Bất Lệnh nữa.
Đêm nay Hứa Bất Lệnh vốn chỉ muốn mang thái hậu đi dạo, giải độc hiển nhiên không cơ hội, đành thành thật theo ở phía sau, lật người lên ngựa, tiếp tục hộ tống thái hậu hồi cung.
Thái hậu lên xe liền không lộ diện thêm lần nào, Hứa Bất Lệnh vốn còn định khách sáo mấy câu, nhưng dư quang khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh lóe lên rồi tan biến.
Hứa Bất Lệnh chợt biến sắc, ánh mắt như ưng nhìn về góc đường, chỉ thấy một nữ nhân ăn vận bình thường bước nhanh đi vào ngõ nhỏ, bước chân hơi chút lăng loạn.
Nữ nhân quay lưng về phía này, tận lực thay đổi quần áo, hình thể bề ngoài hoàn toàn khác hẳn với lúc mặc đạo bào, nếu là người bình thường, không nhìn kỹ chắc chắn khó mà nhận ra, nhưng Hứa Bất Lệnh thì khác, hắn từng cởi sạch đồ Ninh Ngọc Hợp, đối với xích tấc thân hình đối phương rõ như lòng bàn tay, vừa liếc thấy liền nhận ra ngay lập tức.
Hỏng bét.
Trong lòng Hứa Bất Lệnh trầm xuống, lập tức mở miệng nói.
Thái hậu, sắc trời đã tối, ta về phủ trước, ngày sau lại tiến cung bái phỏng.
Ừm.
Trong khoang xe truyền ra tiếng đáp hơi có phần bất mãn.
Hứa Bất Lệnh lại đã không cố được nhiều như vậy, quay đầu chạy chậm qua phố đối diện, tiến vào một con ngõ nhỏ, tiếp đó liền phi thân nhảy lên nóc nhà, đuổi theo hướng vừa liếc thấy khi nãy.
Sạt sạt sạt.
Giày thêu nữ tử giẫm lên gạch ngói trên nóc nhà, phát ra tiếng vang khe khẽ, người bình thường căn bản không cảm giác được, Hứa Bất Lệnh lại nghe thấy rõ ràng. Hẳn là Ninh Ngọc Hợp phát hiện hắn đột nhiên rời đội, lập tức cảnh giác nhảy lên nóc nhà đào tẩu.
Trong mắt Hứa Bất Lệnh thoáng hiện vẻ gấp gáp. chuyện giữa thái hậu và hắn can hệ quá lớn, thân bại danh liệt còn là việc nhỏ, chí ít chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Nhưng chuyện Tỏa Long Cổ lại không thể khinh thường, hoàng đế, phiên vương, thế gia, giang hồ về cơ bản đều liên lụy trong đó, nếu tin tức này mà rò rỉ ra, Đại Nguyệt biến thiên đều có khả năng.
Sạt sạt sạt.
Bước chân phía trước càng lúc càng nhanh.
Hứa Bất Lệnh rời khỏi đường phố nhiều người mắt tạp, không còn phải che đậy tình trạng khôi phục của bản thân, tốc độ nhanh chóng đề thăng, như một đạo bóng trắng quét qua lâu vũ phòng xá, lát sau liền tìm được lưng ảnh Ninh Ngọc Hợp trên nóc nhà phía trước mặt.
Ninh Ngọc Hợp vừa đào tẩu vừa quay đầu nhìn lại, trong mắt mang theo vài phần kinh ngạc và hoảng loạn, bước chân càng nhanh thêm.
.