Thẩm Ngạo Sương thở dài một tiếng:
- Người ta phi thăng độ kiếp phải đau khổ chống đỡ, vị tiền bối kia khi phi thăng độ kiếp cơ bản như là đi tản bộ!
- Thì sao chứ… cường đại thế nào không phải là cũng đi rồi sao? Chẳng lẽ còn có thể trở về say sao?
Thẩm Ngạo Băng sau khi trầm mặc rất lâu mới nói ra một câu dường như muốn phát tiết.
Thật ra câu này vừa nói khỏi miệng thì ả đã hối hận rồi. Thân là chưởng môn của môn phái cao nhất thế gian này mà lại nói lời ngây thơ như thế… làm cho người ta rất khinh thường.
Chỉ có điều biểu hiện hôm nay của Thẩm Ngạo Băng luôn thất thường.
Thật ra ngay cả Sở Mặc cũng không hiểu nổi, người phụ nữ này rốt cuộc là có chuyện gì thế? Quả thực là giống như một người điên.
Theo như mình và ả nói với nhau cũng không có loại thâm cừu đại hận không chết không ngừng lại này.
Làm thế nào mà ả cứ ở đó không buông tha chứ?
Lúc này, Thẩm Ngạo Sương hạ giọng nói:
- Muội muội, có một số việc nên buông tay đi.
Một câu khuyên can rất bình thường nhưng tới tai của Thẩm Ngạo Băng cũng làm cho ả như là một con mèo bị nhổ lông nhảy dựng lên:
- Thẩm Ngạo Sương…ngươi, ngươi, ngươi, làm sao ngươi biết ta thích nữ nhân?
…
Vẻ mặt của Sở Mặc không biết nói gì.
…
Vẻ mặt của Diệu Nhất Nương cũng không biết nói gì.
…
Vẻ mặt của Thẩm Tinh Tuyết cũng không biết nói gì.
…
Mỹ phụ mặc cung trang Thẩm Ngạo Sương càng thêm không biết nói gì.
Ba người Sở Mặc không có lời nào để nói, không nghĩ tới Thẩm Ngạo Sương sẽ nói ra một câu như vậy.
Thẩm Ngạo Sương không nói gì, cũng là do ả cả, nói với Thẩm Ngạo Băng… cơ bản cũng không phải việc mà nàng ta định nói!
Nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là có một chút quan hệ mà thôi.
Năm đó Thẩm Ngạo Băng chỉ có mười mấy tuổi, thời điểm vẫn là một thiếu nữ. Trên người tỷ tỷ Thẩm Ngạo Sương xảy ra chuyện kia, ảnh hưởng với Thẩm Ngạo Băng không thể nói là không lớn được.
Thế nên làm cho ả một lần như thế là không tin vào nam nhân nữa, cảm thấy tất cả nam nhân dưới gầm trời này vô cùng dơ bẩn.
Chớ nói bị va chạm một chút, cho dù là bị nhìn nhiều hơn một chút thì Thẩm Ngạo Băng cũng cảm thấy cả người khó chịu.
Bởi vậy, ban đầu vốn cũng không có nam nhân có thể vào được nội viện của Phi Tiên, sau khi Thẩm Ngạo Băng trở thành trưởng môn thì đã bắt chấp hành môn quy này tới cực hạn.
Năm Thẩm Ngạo Băng 18 tuổi ra ngoài lịch lãm gặp một người nam nhân. Người nam nhân kia năm đó mới 20 tuổi.
Tuổi còn trẻ một thân thực lực lại cực cao, quan trọng nhất là lớn lên vô cùng anh tuấn, thuộc loại siêu cấp mỹ nam mà thiếu nữ nhìn một cái thôi đã muốn nhũn cả người.
Quan trọng nhất là người nam nhân này đối với thiếu nữ Thẩm Ngạo Băng hơi điêu ngoa tùy hứng lại hơi ngây thơ còn vô cùng không tín nhiệm nam nhân thì vô cùng yêu quý và bao dung, giống như là huynh trưởng yêu thương muội muội vậy, bảo vệ Thẩm Ngạo Băng lần đầu tiên ra ngoài lịch lãm vô cùng kín kẽ cẩn thận.
Đối mặt với nam nhân này, ngay cả là một khối băng cũng sẽ bị tan chảy.
Chớ nói chi là năm đó Thẩm Ngạo Băng chỉ thân thiết với mỗi tỷ tỷ, còn xa mới so với trình độ của một khối băng được.
Cho nên vô tình, trái tim thiếu nữ của Thẩm Ngạo Băng đã đặt trên người nam nhân kia, yêu sâu sắc đối phương rồi.
Tuy nhiên từ đầu đến cuối, nam nhân kia chưa hề có cử chỉ nào quá phận với ả, thật sự giống như là huynh trưởng đối xử với muội muội.
Thẩm Ngạo Băng không có chút kinh nghiệm yêu đương nào sao có thể phân biệt được đây có phải là chuyện bình thường hay không, cho đến một ngày… trong lúc vô tình ả phát hiện người nam nhân này ở cùng với người nam nhân khác…
Thẩm Ngạo Băng bị kích thích đến điên rồi, ngay lập tức ra tay một kiếm giết chết nam nhân kia sau đó mới chuẩn bị hỏi người nam nhân mình thích tại sao lại như thế.
Lại phát hiện ngươì nam nhân ả yêu sâu sắc kia ôm nam tử bị ả giết chết mà khóc lớn, sau đó lạnh lùng nhìn ả nói một câu làm cho cả đời ả không thể quên được.
- Thẩm Ngạo Băng, ngươi giết nam nhân ta yêu nhất! Là bạn bè ta không thể giết ngươi, ngươi đi đi, đừng để ta thấy ngươi nữa!
Thẩm Ngạo Băng ngớ người cảm giác toàn bộ thế giới sụp đổ trước mặt ả, toàn bộ đất trời… tràn đầy ác ý với ả.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
Vì sao... Vì sao một nam nhân không thích nữ nhân lại cố tình đi thích nam nhân chứ?
- Nhất định là hắn lừa ta!
Thẩm Ngạo Băng đơn thuần sau khi sụp đổ vẫn chưa từ bỏ ý định.
Bất kể là nói như thế nào đó cũng là người đàn ông đầu tiên ả yêu thương, cũng là người duy nhất.
Cho nên ả tìm cách xoay chuyển trái tim của nam nhân kia.
Nhưng mặc kệ ả bỏ ra bao nhiêu cố gắng đều hoàn toàn không có cách khiến nam nhân kia cho ả một vẻ mặt tươi cười.
Sau này nam nhân kia trực tiếp trở về môn phái, từ đó về sau đóng cửa không ra, trở thành một tên tu sỹ khắc khổ.
Nam nhân kia chính là chưởng môn hiện tại của Thiên Ngoại tên là Lý Dã. Đệ tử duy nhất của gã cũng là đứa nhỏ mà gã thu dưỡng, tên là Lý Trúc.
Cuối cùng Thẩm Ngạo Băng cam chịu đồng thời cũng tò mò tâm lý của nam nhân kia, nên đi tìm một cô gái thử đi theo đối phương như là kết giao với người yêu.
Vốn là chỉ muốn dùng phương thức này đến báo thù Lý Dã nhưng lại không nghĩ rằng cuối cùng ả lại bị chìm sâu vào đó, thiếu chút thì không thể tự thoát ra được.
Nếu không phải… lúc đó cô bé kia bị bệnh không trị khỏi thì…
Cũng từ lúc đó, tính tình của Thẩm Ngạo Băng thay đổi cực lớn, trở lên vô cùng lạnh lùng không biết điều, với ai cùng từ chối từ hơn ngàn dặm.
Đồng thời sâu trong nội tâm lại không kìm nổi dâng lên những cảm xúc khác thường đối với nữ đệ tử ưu tú trong môn phái nhưng ả lại áp chế cảm xúc này lại, lại bắt tỷ tỷ người duy nhất có thể nhìn ra sự dị thường của ả, lấy lý do không còn thuần khiết bắt bế quan ở sau núi, bắt nàng ta thề, không cho phép nàng ta Tiên Thiên.
Ả sẽ không bộc lộ ra như năm đó, sẽ chôn sâu cảm xúc này xuống nhưng bất kể là ai chỉ cần muốn nhúng tràm nữ đệ tử của Phi Tiên thì ả lại có lửa giận không thể ngăn cản được.
Chỉ có một người ngoại lệ!
Chính là đứa con của người kia – Lý Trúc!
Thẩm Ngạo Băng ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ Thẩm Ngạo Sương, chợt hiểu ra gì đó.
- Năm đó…
Thẩm Ngạo Sương gật gật đầu:
- Đó là việc trái lương tâm duy nhất cảu đời ta, nhưng mà ta cũng không hối hận, nếu phải làm thế một lần nữa ta vẫn sẽ làm như vậy.