Đối với thiếu nữ chưa trải việc đời, sự việc này đã khiến tâm hồn non nớt của nàng bị đả kích rất lớn.
- Ngươi... ngươi đã hoàn toàn khôi phục rồi sao?
Thiếu nữ thắp đèn, không nhịn được tò mò nhìn Thẩm Ngạo Băng hỏi:
- Nước kia sao lại thần kỳ thế chứ nhỉ? Thẩm Ngạo Băng mở đôi mắt đẹp, nhìn thiếu nữ nói:
- Ngươi nhảy vào ngâm thử chẳng phải sẽ biết hay sao.
Thiếu nữ nhìn nước trong thùng đã đục ngầu, khinh thường nói:
- Ai thèm dùng nước tắm của ngươi chứ.
Trải qua kiếp nạn này, tâm tính của Thẩm Ngạo Băng đã thay đổi nhiều, không còn lạnh lùng khó gần như trước. Dù hiện tại đối mặt với thiếu nữ có quan hệ thù địch, nàng vẫn bình thản, cười nói:
- Ta có thể nhờ ngươi lấy hộ ta bộ quần áo khác được không?
- Ta không phải thị nữ của ngươi nhé. Thiếu nữ cau mày, càu nhàu nhưng vẫn đi ra ngoài, trừng mắt nhìn Sở Mặc, sau đó lấy quần áo cho Thẩm Ngạo Băng.
Lý Trúc chỉ dùng bí pháp không chế thần hồn của những người trẻ tuổi này để họ tuyệt đối trung thành, chứ không thương tổn thêm chỗ nào, nên hầu như tính tình những người này không thay đổi.
Nói một cách thẳng thắn, họ chỉ là một đám người thiên phú tốt nhưng lại không biết gì, một đám người đáng thương mà thôi.
Lúc này, Thẩm Ngạo Băng lại từ trong phòng nói vọng ra:
- Cảm ơn Sở công tử đã cứu ta. Ơn cứu mạng ta sẽ khắc ghi trongtâm khảm.
Sở Mặc nhẹ giọng nói:
- Thẩm chưởng môn không cần khách khí. Ta chỉ muốn biết, trong khoảng thời gian ta không có ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy. Ta cảm giác đã có biến đổi nghiêng trời lệch đất.
- Đúng là đã thế thật.
Thanh âm của Thẩm Ngạo Băng trầm xuống.
Nghe Thẩm Ngạo Băng kể, Sở Mặc mới biết một năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện. Toàn bộ lão bối của Nhất Kiếm, Phi Tiên và Cô Thành đã chết trận trong một đêm. Những người ở môn phái khác chạy trốn nhanh thì giữ được cái mạng, còn đâu đều bị Lý Trúc bắt, biến thành con rối có linh trí.
Qua một năm phát triển, thế lực của Lý Trúc đã cường đại không thể tưởng.
- Đêm hôm đó, lão bối của Nhất Kiếm và Phi Tiên chúng ta đều liều chết phá vòng vây bảo hộ chúng ta thoát ra ngoài. Sau khi trốn ra, ban đầu mọi người còn ở chung vì cảm thấy, nhiều người sẽ mạnh hơn. Nhưng rất nhanh sau đó, chúng ta thấy mình đã sai.
Cách một cánh cửa, Thẩm Ngạo Băng vẫn ngâm trong thùng gỗ, buồn bã nói:
- Cho dù tụ cùng một chỗ, chúng ta vẫn không địch lại thế lực của Lý Trúc. Nếu ở cùng nhau, bị phát hiện sẽ bị bắt hết. Nên từ lúc bắt đầu, chúng ta phải trốn đông trốn tây, khổ không thể tả.
Tuy những lão bối ở Nhất Kiếm và Phi Tiên cũng không có giao tìnhgì với Sở Mặc, một số người còn muốn tính kế hắn. Nhưng giờ phút này, khi nghe tin về họ, Sở Mặc chỉ thấy thương cảm.
Sở Mặc không nghĩ tới Lý Trúc lấy được truyền thừa của Ma tộc. Mặc dù trong mắt Sở Mặc, công pháp này cũng không phải cao minh lắm nhưng vấn đề là Lý Trúc từ Quy Khư đi ra quá sớm.
Sớm hơn những người kia một năm mà lại sớm hơn Sở Mặc những hai năm.
Sở Mặc rất rõ, nếu sử dụng truyền thừa của vị Chí Tôn Ma tộc kia, không cần một năm chỉ cần ba tháng đã có thể chân chính tạo ra đạiquân con rối có linh trí, có tư tưởng.
Cũng may là Lý Trúc không lấy được Chí Tôn truyền thừa, nếu không thật khó giải quyết. Nhưng tình hình hiện tại, phiền toái cũng không nhỏ tí nào.
Đến thời điểm hiện tại, Lý Trúc đã đi ra hai năm. Trận chiến tiêu diệt Nhất Kiếm và Phi Tiên cũng đã qua một năm. Hiện tại, Lý Trúc đang ở cấp độ nào, Thẩm Ngạo Băng cũng chẳng rõ.
Trừ phi Sở Mặc mặc kệ Lý Trúc tàn sát bừa bãi Nhân giới, trực tiếp phủi mông phi thăng Linh giới, sự việc sẽ chẳng cần giải quyết. NhưngSở Mặc sao có thể làm được chuyện như vậy?
- Trước tiên không cần nghĩ nhiều, tụ tập mọi người lại rồi nói sau.
Trong con ngươi Sở Mặc lộ ra vẻ kiên nghị. Sau đó, hắn nhìn về chỗ tối nói:
- Xuất hiện đi, ngươi đã nghe được nửa ngày rồi còn gì.
Thiếu nữ kia đi lấy quần áo về. Trong bóng tối, đôi mắt thiếu nữ sáng ngời, chớp chớp nhìn Sở Mặc, mở miệng hỏi:
- Chuyện các ngươi kể là thật sao?
Sở Mặc đã sớm biết thiếu nữ kia trở về, nghe gần hết đoạn đối thoạigiữa hắn và Thẩm Ngạo Băng. Hắn cố ý để nàng nghe thấy, vì muốn giải quyết thuật khống chế thần hồn của Lý Trúc, cần phải để bọn họ nguyện ý mở lòng trước đã. Nếu không, dù Sở Mặc có nhiều thủ đoạn chăng nữa cũng rất khó xóa bỏ hoàn toàn ảnh hưởng của Lý Trúc trong lòng đám người kia.
- Đương nhiên là thật. Ngươi thử nghĩ kỹ vì sao ngươi đến chỗ này coi. Nhưng trước tiên, mang quần áo vào đã.
Sở Mặc nhìn thiếu nữ, thản nhiên nói.
Thiếu nữ khẽ cắn môi, lắc lắc đầu:
- Không thể nào! Chắc chắn ngươi đang nói dối. Ngươi gạt ta. Chủnhân là người tốt, không giống với lời của các ngươi.
Nói xong, cũng chăng thèm để ý Sở Mặc, đi vào trong phòng vứt quần áo trên ghế rồi xoay người bỏ đi.
Lúc đi ngang qua Sở Mặc còn không nhịn được nói:
- Các ngươi là người xấu. Ngươi đã đả thương rất nhiều sư huynh, sư đệ của ta. Chủ nhân sẽ đến nhanh thôi, người sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.
Sở Mặc cười lắc đầu, không để ý đến. Thẩm Ngạo Băng rất nhanh mặc xong một bộ đồ màu xanh, đi ra ngoài, gò má hơi ửng hồng. Nàng có chút ngượng ngùng nhìn Sở Mặc. Sau đó quỳ gối, thi lễ với hắn, ôn nhu nói:
- Lần này thật sự cảm ơn Sở công tử, không những cứu tính mạng ta, còn dùng linh dịch quý báu giúp ta chữa thương. Đại ân này ngày sau sẽ báo.
Sở Mặc khoát tay, không để nàng nói tiếp cười cười:
- Ngươi là sư phụ của Nhất nương và Tinh Tuyết. Mà ta lại là bằng hữu của các nàng. Đây là việc ta nên làm. Hơn nữa, giờ chúng ta đã ở cùng trận doanh, ta còn muốn cùng ngươi đối phó Lý Trúc. Nhắc đến Lý Trúc, Thẩm Ngạo Băng lạnh mặt, cắn răng nói:
- Dù có tan xương nát thịt, ta cũng phải giết tên ma quỷ này. Nếu không, không chỉ các môn phái mà dân chúng vô tội sớm muộn gì cũng sẽ gặp tai ương.
- Đúng vậy. Từ trước đến giờ, thủ đoạn của Ma tộc đều rất tàn nhẫn vô tình, không có tính người.
Ánh mắt Sở Mặc cũng trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn bóng đêm mờ mịt, trầm giọng nói:
- Sớm muộn gì ta cũng khiến gã phải trả gấp bội những tội nghiệt gã đã làm ra. Trước đó, chúng ta chặn một đường lùi của gã đã
- Đường lui của gã là gì?
Thẩm Ngạo Băng mờ mịt nhìn Sở Mặc.
- Ngươi không thấy những người trẻ tuổi ở trấn này có vẻ không thích hợp sao?
Trước khi vào cổ trấn, Sở Mặc đã sử dụng Phong Thủy thần thông cảm nhận được luồng khí quỷ dị bao trùm cổ trấn.