Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Ngạo Băng nhìn Sở Mặc, không dám tin nói:
- Trong nhẫn trữ vật của ta có đồ các nàng từng dùng nhưng bị Lý Trúc lấy mất rồi.
Sở Mặc ngẫm nghĩ một chút, hơi khó xử nhìn Thẩm Ngạo Băng.
- Ngươi có việc cứ nói. Thẩm Ngạo Băng nói.
- Ngươi có thể cho ta một giọt máu không? Ngươi có quan hệ huyết thống với Tinh Tuyết, dùng huyết của ngươi có thể giúp ta phán đoán được tình trạng hiện tại của Tinh Tuyết và Ngạo Sương bá mẫu.
Thẩm Ngạo Băng nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không cự tuyệt, trực tiếp cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu cho Sở Mặc.
Sở Mặc hít sâu một hơi, tay hơi giơ lên, điều khiển giọt máu lơ lửng giữa không trung. Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Phong Thủy thần thông để tiến hành thôi diễn. Theo động tác kết ấn, không khí quanh giọt máu có sự biến đổi.
Thẩm Ngạo Băng nhìn mà chẳng hiểu mô tê gì. Nhưng thấy Sở Mặc nghiêm túc, cũng không dám quấy rầy.
Giọt máu trong không gian đột nhiên nổ tung, hiện lên một bức họa trước mặt của Sở Mặc.
Thẩm Ngạo Băng muốn hét lên nhưng nhanh chóng lấy tay bịt miệng, không dám tin nhìn Sở Mặc. Trong hình ảnh kia rõ ràng là thân ảnh của tỷ tỷ nàng, Thẩm Ngạo Sương ên cạnh Thẩm Ngạo Sương còn có vài người, hình ảnh khá mơ hồ, không nhận ra ai với ai.
Nhưng nhìn Thẩm Ngạo Sương khá thả lỏng, chứng tỏ hiện giờ nàng rất an toàn.
Tiếp theo đó, Sở Mặc thay đổi động tác, hình ảnh cũng biến đổi theo. Trong khung hiện lên thân ảnh của Thẩm Tinh Tuyết. Lúc này, tinh thần của Thẩm Tinh Tuyết cực không tốt, tóc tai tán loạn, cả người đẫm máu, nhìn qua như đang chiến đấu rất kịch liệt.
- Tinh Tuyết đang gặp nguy rồi! Thẩm Ngạo Băng hoảng sợ nói.
Sắc mặt Sở Mặc vẫn rất nghiêm túc, hai tay không ngừng kết ấn, cuối cùng hô lên một tiếng. Bức họa trước mặt nháy mắt điều chỉnh khung hình, mở rộng phạm vi ra mấy ngàn dặm.
- Ta biết chỗ đó là chỗ nào rồi.
Thẩm Ngạo Băng lớn tiếng nói.
- Đi thôi!
Sở Mặc không do dự, lập tức kéo tay Thẩm Ngạo Băng bay lên trời. Mặc dù cảnh giới của Thẩm Ngạo Băng không phải thấp, lại nhờ tác dụng của linh dịch mà được nâng cao hơn, đạt đến Tiên Thiên sơ kỳ nhưng hiện tại lại bị Sở Mặc kéo tay bay lên, không có khả năng phản kháng giãy dụa.
- Không ngờ hắn mạnh đến vậy.
Thẩm Ngạo Băng kinh hoàng, khiếp sợ nhìn Sở Mặc.
Sắc mặt Sở Mặc trở nên gay gắt, nghiêm giọng hỏi:
- Đi hướng nào?
- Hướng đông.
Thẩm Ngạo Băng nhìn tình cảnh của Thẩm Tinh Tuyết, trong lòng vô cùng lo lắng.
Sở Mặc mang Thẩm Ngạo Băng phi hành với tốc độ cực nhanh, xẹt ngang bầu trời chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh, thoắt cái đã đi được hơn mười dặm đường ách Sở Mặc hơn ba trăm ngàn lý.
Cả người Thẩm Tinh Tuyết và Diệu Nhất Nương đều đẫm máu. Hai người cùng bị thương nặng, đứng dựa lưng vào nhau, đối mặt với mười mấy con rối Thiên Ngoại ở cảnh giới Tiên Thiên. Mấy con rối này khác hẳn các con rối của một năm về trước.
Chúng không hẳn có thực lực của cao thủ Tiên Thiên nhưng chiến lực lại tương đương với người luyện võ cấp độ này.
Sở dĩ Thẩm Tinh Tuyết và Diệu Nhất Nương có thể chống đỡ đến lúc này vì các nàng đã lấy được truyền thừa cao cấp trong Quy Khư, nếukhông đã sớm ngã xuống lâu rồi.
- Nhất Nương tỷ, chỉ sợ lần này chúng ta không thoát được rồi.
Thẩm Tinh Tuyết thở hổn hển, thì thào nói:
- Thật đáng tiếc, nếu cho chúng ta vài năm thời gian sẽ không đến nỗi đối mặt với đại quân tượng gỗ của Lý Trúc mà không có sức hoàn thủ.
- Đúng vậy. Chúng ta mới chỉ lĩnh hội được một phần vạn của truyền thừa. Nếu có cơ hội phi thăng Linh giới, thành công đạt được Trúc Cơ, chắc chắn uy lực của chiêu thức này sẽ tăng lên đáng kể.
Diệu Nhất Nương than nhẹ, tròng mắt mê ly nhìn về phương xa. Trong lòng nàng vẫn còn một vướng bận lớn khác, chính là không biết hiện tại Sở Mặc sao rồi.
- Giết!
Một gã con rối Thiên Ngoại ở Tiên Thiên cảnh gầm nhẹ, bắt đầu công kích hai nàng.
- Thiên đao sát!
Tiếng Diệu Nhất Nương trầm xuống, nàng khẽ quát.
- Tỷ tỷ!
Thẩm Tinh Tuyết và Diệu Nhất Nương ở cùng đã lâu, dĩ nhiên biếtuy lực của chiêu Thiên đao sát này. Nhưng Thẩm Tinh Tuyết cũng biết, với cảnh giới hiện tại, Diệu Nhất Nương không thể thi triển chiêu này được.
Quả nhiên ngay sau đó, Diệu Nhất Nương phun ra một ngụm máu tươi. Thân mình lảo đảo như sắp ngã, sắc mặt tái nhợt.
Sau tiếng quát của Diệu Nhất Nương, trong hư không ngưng tụ ra hơn một trăm thanh đoản đao, mạnh mẽ đánh về tên con rối Thiên Ngoại kia. Trên người gã con rối máu chảy lênh láng, thân thể từ trên khôngtrung rơi phịch xuống đất.
Mấy thanh đoản đao ngưng tụ lúc trước vẫn đuổi giết con rối này đến cùng.
Phập phập phập!
Con rối thống khổ kêu rên, cả người nhuộm máu đỏ thẫm giống như vừa từ vũng máu đi ra. Sau cùng, một thanh đoản đao chặt đứt đầu con rối, khiến nó ngã xuống đất bùm một cái, chết ngay tại chỗ.
Ngần đấy sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt, khiến người ta có thể ítnhiều cảm nhận được uy lực của đạo truyền thừa của Diệu Nhất Nương.
Chỉ tiếc mấy con rối người luyện võ này đều không phải là người, chúng không biết sợ hãi. Ngược lại, lại bị mùi máu của đồng bạn kích thích, điên cuồng tấn công hai nàng.
Bởi vì Lý Trúc đã ra lệnh, không thể bắt giữ thì giết chết nên đám con rối thỏa sức mà làm, không bị bó tay buộc chân tí nào.
- Uy lực của Thiên đao sát quả thật danh bất hư truyền.
Thẩm Tinh Tuyết nhìn Diệu Nhất Nương trong nháy mắt có thể giết chết một con rối Tiên Thiên, không kìm được cảm thán, nhưng sau đósắc mặt lại ảm đạm.
Đừng nói ở đây chỉ có hai người, cho dù bọn Hoa Tiểu Nha và Hoàng Họa cũng ở đây cũng chẳng làm được gì.
Một gã con rối quơ kiếm định đâm vào mi tâm của Thẩm Tinh Tuyết. Thẩm Tinh Tuyết lắc mình tránh được, con rối kia lại nhân cơ hội chém một nhát vào tay trái của nàng. Nếu không phải nhờ Diệu Nhất Nương kéo nàng thì chắc chắn cánh tay nàng đã bị chém đứt rồi.
Hai người đã chạy trốn suốt một chặng đường dài, đến giờ đã sức cùng lực kiệt, chiến lực thấp đi quá nhiều. Lúc nãy Diệu Nhất Nương miễn cưỡng thi triển Thiên đao sát khiến sức lực gần như bị tiêu hao toàn bộ.
Mắt thấy kẻ thù tiến đến ngày càng nhiều, Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết nhìn nhau cười, gần như cùng lúc không chống cự nữa, ôm lấy nhau. Nếu phải chết, chi bằng chết cùng một chỗ.
Đám con rối vẫn còn thần trí. Trận chiến ác liệt, chúng cũng đã đuối sức đồng thời trong lòng lại vô cùng phẫn nộ.
Dù là dã thú vô tri, đuổi mãi không bắt được mồi cũng tức giận nữa là. Lúc này, thấy hai nàng cam chịu buông tha, đám con rối nhe răngcười độc ác.
- Tinh Tuyết!
Một thanh âm mang theo nồng đậm lo âu từ chân trời truyền đến.
Theo bản năng, Thẩm Tinh Tuyết và Diệu Nhất Nương cùng ngẩng đầu, nhìn về hướng phát ra âm thanh.