Thiên Ảnh

Chương 59: Đàn Hắc Sài Cẩu

Chương 59: Đàn Hắc Sài Cẩu

Mắt Dịch Hân sáng ngời, nét mặt lộ vẻ vui mừng ngạc nhiên nói:
- Hóa ra Hoang cốc ở chỗ đó sao? Nghe nói mười năm trước Ma giáo bày một đại trận âm độc gì ở đó, mưu toan hấp thu máu thịt và tinh hồn của hàng nghìn vạn sinh linh, kết quả bị Chân tiên minh chính đạo chúng ta phái đại quân công phá, khiến Ma giáo tổn thất nặng nề, đến nay còn chưa thể hồi phục.
Lục Trần ngẩn người, nhìn về phía Dịch Hân, nét mặt lộ vẻ hơi ngạc nhiên, nói:
- Bày trận hấp thu máu huyết sinh linh? Ngươi nghe chuyện này từ đâu vậy?
Dịch Hân vừa muốn mở miệng trả lời, Hà Cương bên cạnh đã cười nhạo nói:
- Sư muội, ngươi đừng nghe lời đồn thổi lung tung. Trận chiến năm đó rõ ràng là đám yêu nhân ma giáo âm thầm tập kết trong Hoang cốc, bày Thập bát minh ngục pháp trận, định triệu hồi đại quân Ác quỷ hoàng tuyền tới làm hại nhân gian, có quan hệ gì với sinh linh, máu huyết đâu.
Đôi mày thanh tú của Dịch Hân nhíu lại, nét mặt lộ vẻ không phục nói:
- Không phải đâu! Rõ ràng ta nghe sư phụ nói việc này rồi. Ông ấy đúng là nói như thế mà.
Vừa nói nàng vừa quay đầu nhìn về phía Lục Trần, nói:
- Lục đại ca, ngươi nói xem? Trước kia ngươi có nghe nói ma giáo làm gì ở Hoang cốc đó không?
Lục Trần im lặng trong chốc lát, cười khổ, lắc đầu nói;
- Ta cũng không biết.
Hà Cương bên cạnh còn đang định nói gì thì lại thấy Hàn Nam Tổ đi trước trừng mắt nhìn hai người bọn họ nói:
- Lẩm bẩm gì đó, mau đi nhanh lên.
Thoạt nhìn Hà Cương và Dịch Hân cũng khá kính trọng vị sư thúc này, nghe vậy liền không dám nhiều lời, bốn người tiếp tục đi về Hắc Giáp sơn ở hướng Tây Nam.
Còn con đường đi thông hướng khác lại không thấy có ai đi tới, vẫn yên tĩnh trong đám cỏ dại như trước.
Chờ bọn họ đi tới dưới chân Hắc Giáp sơn, đoạn đường bắt đầu khó đi hơn nhiều. Bởi trên Hắc Giáp sơn này hầu như bất cứ lúc nào có thể gặp yêu thú qua lại. Cho dù là có Lục Trần dẫn đường thì cũng rất khó tìm được một con đường tắt có thể đi được.
Yêu thú tại vùng đất mê loạn có rất nhiều loài hung dữ, thấy người đi ngang qua thường sẽ chủ động công kích. Cho nên nhóm người Hàn Nam Tổ lấy binh khí ra, chém giết yêu thú trên đường để đi tới trước.
Cũng may nơi này cũng không phải ở sâu trong vùng đất mê loạn, thực lực yêu thú trên núi cũng bình thường, thừa hung dữ nhưng lại thiếu trí tuệ. Đám người Hàn Nam Tổ vẫn có thể ứng phó được.
Chẳng qua cứ đi lên cao, tới giữa sườn núi, trên mặt mọi người đều có vài vết máu. Hà Cương đã không thể nhẫn nại nổi nữa, đưa mắt lùng nhìn Lục Trần, lạnh lùng nói:
- Lục Trần, vì sao ngươi không ra tay?
Dọc đường đi quả thật Lục Trần chỉ khoanh tay đứng nhìn. Nói cũng lạ, đại đa số yêu thú trên núi tấn công cũng đều tìm ba người Hàn Nam Tổ, chỉ có một số cực ít tới tìm Lục Trần gây chuyện. Mà hắn cũng vui vẻ thanh nhàn đứng cạnh xem chiến đấu, không hề có ý ra tay giúp đỡ.
Nghe Hà Cương nói, Lục Trần nhếch miệng cười đáp:
- Lúc đầu chúng ta đã thỏa thuận rồi mà. Ta chỉ để ý dẫn đường, những chuyện khác ta sẽ không quản đâu.
- Ngươi…
Hà Cương nổi nóng nhưng lập tức bị Hàn Nam Tổ quát ngừng lại. Nam tử trung niên kia nhìn kỹ Lục Trần, cau mày nói:
- Lục huynh đệ, nếu chúng ta đã đồng ý với ngươi thì sẽ không đổi ý. Chẳng qua giờ đã lên tới Hắc Giáp sơn, Tịch Vụ Hoa ở nơi nào đây?
Lục Trần cười một tiếng, đi về phía trước hai bước, nhìn thế núi, lập tức vẫy tay nói:
- Theo ta tới đây.
Bốn người lại đi về phía trước. Ba người Hàn Nam Tổ đi sau lưng Lục Trần, thấy hắn đi về phía đông Hắc Giáp sơn. Dọc đường đi không tới một canh giờ, bọn họ lại gặp mấy con yêu thú nữa. Những con khác không nói, tới một khe núi bọn họ gặp phải Hắc Sài Cẩu, đúng là hơi rắc rối.
Hắc Sài Cẩu là một yêu thú cấp thấp bình thường, thật ra cũng không khác chó nhà nông ở ngoài vùng đất mê loạn lắm, chỉ lớn hơn một chút, tính tình hung dữ hơn một chút. Nếu đơn độc thì Hắc Sài Cẩu là loại yêu thú yếu kém nhất trên Hắc Giáp sơn này. Chẳng qua trời sinh loại yêu thú này sống thành đàn, hầu như không bao giờ có Hắc Sài Cẩu xuất hiện một mình. Đồng thời nếu so sánh thì loại yêu thú này còn thông minh hơn những yêu thú khác một chút, gặp phải con mồi đều đồng loạt lao lên, rất khó ứng phó.
Tại khe núi kia, đám người Lục Trần gặp phải một đàn Hắc Sài Cẩu, số lượng đại khái có bảy tám con, thật ra cũng không coi là đàn chó lớn được. Chẳng qua những con Hắc Sài Cẩu này cũng khiến Hà Cương và Dịch Hân biết thế nào gọi là giảo hoạt.
Đàn chó từ từ vây lại, không ngờ còn có thể dùng kế giương đông kích tây, sau đó nhanh chóng phán đoán Dịch Hân và Hà Cương là hai người yếu nhất. Lập tức đàn chó tấn công, làm cho hai người trẻ tuổi này bất ngờ không kịp phòng ngự trở nên luống cuống.
Nhất là Dịch Hân bởi chưa từng đi lại trên giang hồ, thấy mấy con chó hung ác dị thường lao tới, thật sự là mặt mày tái mét, mười phần công lực chỉ dùng được có năm phần.
Nhưng cũng may là bên cạnh còn có Hàn Nam Tổ đạo hạnh thâm hậu, kinh nghiệm phong phú. Gã một người một kiếm tiến tới, giết ba bốn con chó, chém bị thương hai con, lúc này mới hù dọa được đàn chó, cũng cứu được Dịch Hân đang khá chật vật.
Trong quá trình này, Lục Trần vẫn không ra tay. Dịch Hân còn chưa kịp bình tĩnh hồn vía, Hà Cương trợn mắt lên đang muốn mở miếng to, đột nhiên thấy Lục Trần đứng trên vách đá, nhìn xuống dưới một chút rồi vẫy bọn họ:
- Tới rồi, Tịch Vụ Hoa ở ngay phía dưới.
Lục Trần nói không sai. Đám người Hàn Nam Tổ tới đó, quả nhiên phát hiện ra dưới vách đá có một ngọn thác cao mấy trượng, nước chảy xuống tụ thành một hồ nước, bên trên vách đá ướt át còn có một vài đóa hoa màu phấn hồng mọc.
Lần này Hà Cương cũng không để ý tới Lục Trần nữa. Mấy người vội vàng lần theo con đường bên cạnh xuống, đi tới hồ nước kia.
Hàn Nam Tổ nhìn lên vách đá một chút, nét mặt lộ vẻ tươi cười nói:
- Quả nhiên là Tịch Vụ Hoa. Không ngờ nơi này lại có nhiều như vậy.
Hà Cương và Dịch Hân cũng hết sức vui mừng. Lần này mục tiêu của bọn họ thật ra là hái mười đóa Tịch Vụ Hoa về đã có thể coi như hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nhìn đám hoa trên vách đá kia, sợ rằng ít nhất cũng phải có hai mươi đóa, hiển nhiên là thu hoạch phong phú rồi.
Lập tức Hà Cương và Dịch Hân liền vội vã chạy tới vách đá hái. Mà Hàn Nam Tổ đi tới cạnh Lục Trần nói:
- Lục huynh đệ, nơi này quả thật không tồi. Đa tạ ngươi rồi. Nhưng Tịch Vụ Hoa hai vân như lời ngươi nói trước đây…
Lục Trần gật đầu, chỉ vào thác nước kia, nói:
- Nếu ta đoán không sai thì ở vách đá phía dưới thác nước hẳn sẽ có đóa hai vân mọc. Ngươi đi qua xem thử một chút xem.
Hàn Nam Tổ ngẩn ra, trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc nhưng trầm ngâm một lát liền gật đầu, cất bước đi về phía thác nước kia.
Chỉ thấy gã đi tới cạnh thác nước, thân thể nhoáng lên hai ba cái liền leo lên vách đá, mặc dù có nhiều chỗ trông không có nơi bám víu nhưng đối với gã hình như chẳng có gì đáng ngại.
Không bao lâu sau, thân hình gã đột nhiên ngừng lại, sau đó tìm tòi phía sau thác nước, hái ra từ sau dòng nước một đóa hoa đỏ rất lớn, lập tức nhảy xuống.
Sau khi rơi xuống mặt đất, Hàn Nam Tổ nhìn cẩn thận đóa hoa đỏ trên tay, nhất thời mặt lộ nụ cười, gật đầu nói:
- Quả nhiên là hai vân.
Gã hơi trầm ngâm một chút, sau đó liền dứt khoát lấy một túi nhỏ từ trong ngực ra, đưa cho Lục Trần:
- Một nửa thù lao còn lại của ngươi.
Lục Trần nhận lấy, mỉm cười gật đầu, vừa định nói gì, đột nhiên nhướn mày, xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy vùng sơn dã này vốn yên ắng, ngoài tiếng gió núi thổi qua lá cây ra thì hầu như không còn tiếng động nào khác. Chẳng qua giờ này không hiểu có gì khác thường mà trong gió, dù từ xa vẫn nghe thấy như có hai tiếng chó hú dài.
Sắc mặt Lục Trần hơi trầm xuống, cau mày xoay người nói với Hàn Nam Tổ:
- Đừng hái nữa. Chúng ta rời khỏi đây thôi.

7/ 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất