Thiên Ảnh

Chương 60: Thấy lợi nổi lòng tham

Chương 60: Thấy lợi nổi lòng tham

- Vì sao lại thế?
Hàn Nam Tổ ngẩn ra, nghi hoặc hỏi lại.
Lục Trần không trả lời gã ngay mà ngẩng đầu hô lên với Hà Cương và Dịch Hân đang leo trên vách đá cách đó không xa một câu:
- Nhị vị, các ngươi xuống trước đi đã.
Hà Cương và Dịch Hân quay đầu nhìn về phía này, cũng hơi bất ngờ nhưng leo xuống vách đá rất nhanh.
Đi tới chỗ Lục Trần, Dịch Hân đoạt lời hỏi trước:
- Lục đại ca, chúng ta đang hái Tịch Vụ Hoa mà, tại sao lại gọi chúng ta xuống?
Lục Trần nói:
- Đừng hái vội, tốt nhất là chúng ta lập tức rời khỏi nơi này.
- Hả?
Hà Cương và Dịch Hân đều lấy làm kinh ngạc, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Hàn Nam Tổ bên cạnh lại cau mày nhìn Lục Trần, nói:
- Lục huynh đệ, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra?
Lục Trần nói:
- Ta cảm thấy xung quanh hơi không thích hợp, có thể còn có Hắc Sài Cẩu tới đây.
Hà Cương bật cười giễu cợt, không coi vào đâu nói:
- Chẳng qua chỉ là một loại yêu thú thấp kém, có gì phải sợ chứ?
Lục Trần nhíu mày, liếc Hà Cương đầy thâm ý. Hà Cương bị hắn liếc, đột nhiên nhớ tới lúc mình gặp phải đám Hắc Sài Cẩu kia, biểu hiện của mình cũng hơi luống cuống, nhất thời mất mặt, thẹn quá hóa giận nói:
- Ngươi nhìn cái gì! Lúc trước khi chúng ta gặp phải đám Hắc Sài Cẩu là bởi vì không có phòng bị mà thôi. Một khi gặp lại thì ai sợ đám súc sinh này chứ. Là ta ta sẽ đuổi chúng dễ dàng rồi!
- Tốt rồi!
Quát khẽ một tiếng, Hàn Nam Tổ kịp thời bảo Hà Cương ngừng lại. Đồng thời nét mặt gã cũng có một tia không hài lòng, nói:
- Lục huynh đệ, Tịch Vụ Hoa rất quan trọng với chúng ta. Hơn nữa lúc trước chúng ta đã gặp lũ Hắc Sài Cẩu kia rồi, ngươi cũng thấy là không có vấn đề gì.
Lục Trần thở dài nói:
- Trong rừng núi này đám Hắc Sài Cẩu đi thành đàn, số lượng ít có nhiều có. Ít thì vài con, đàn lớn có lẽ lên tới cả trăm con. Chẳng may mà một đàn Hắc Sài Cẩu đến, vây công các ngươi thì cũng khá nguy hiểm đấy.
Hàn Nam Tổ trầm ngâm không nói, mặt lộ vẻ hơi do dự nhưng Dịch Hân lại quay đầu nhìn thoáng qua vách đá gần thác nước kia, mở miệng nói:
- Sư thúc, chúng ta mới hái được chút Tịch Vụ Hoa thôi, bên trên còn rất nhiều đấy.
Hàn Nam Tổ quay đầu nhìn lại, quả nhiên phát hiện ra Tịch Vụ Hoa trên vách đá còn hơn phân nửa chưa hái, giờ phút này đung đưa nhẹ theo gió và hơi nước, trông càng đẹp đẽ. Gã chần chừ một chút, trong đầu suy nghĩ tác dụng của Tịch Vụ Hoa sau khi mang trở về, lập tức quả quyết nói:
- Tiếp tục hái, tốc độ nhanh một chút. Hái hết Tịch Vụ Hoa này xong chúng ta sẽ rời đi lập tức.
- Tốt!
Hà Cương và Dịch Hân đồng thời kêu lên.
Nói tới đây, Dịch Hân lập tức xoay người đi. Hà Cương còn mang theo vài phần khinh bỉ trừng mắt nhìn Lục Trần một cái mới xoay người sải bước về phía vách đá kia.
Lục Trần nhìn bóng lưng gã, hơi lắc đầu, lập tức nói với Hàn Nam Tổ:
- Đã như vậy, trước ta đồng ý giúp ba vị tìm Tịch Vụ Hoa, kể cả linh tài Tịch Vụ Hoa hai vân giờ đã làm xong. Ta cũng không ở lại chỗ này lâu thêm nữa. Xin cáo từ trước.
Dứt lời hắn chắp tay với Hàn Nam Tổ, sau đó xoay người rời đi.
Hàn Nam Tổ nhìn theo bóng lưng hắn, muốn nói lại thôi, sau đó hít sâu một hơi, lập tức xoay người đi về phía vách đá, chuẩn bị giúp hai người Hà Cương và Dịch Hân.
Lục Trần nhanh chóng rời khỏi khe núi kia, đi tới dốc đá lúc trước, tìm bãi đất cao nhìn khắp mọi nơi một vòng. Chỉ thấy cây rừng Hắc Giáp sơn lành lạnh, tràn ngập vẻ tiêu điều. Ở phía xa xa, trong núi rừng thấp thoáng có bóng đen nhoáng lên, chấn động trong đám cỏ cao, không biết là có số lượng bao nhiêu, chỉ có thể lờ mờ thấy chúng đang chạy về hướng hắn, hơn nữa tốc độ cũng không chậm.
Sắc mặt Lục Trần hơi thay đổi, ánh mắt nhìn thoáng qua khe núi dưới chân, miệng hừ khẽ một tiếng, lập tức xoay người sải bước đi.
Đi nhanh hơn trăm trượng, đột nhiên Lục Trần nghe thấy trong vùng núi rừng phía sau có tiếng rống giận, chẳng qua bởi quá xa nên không nghe được rõ ràng lắm nhưng cũng có thể nhận ra trong hỗn loạn có không ít tiếng chó kêu thê lương hết sức rõ ràng.
Cùng lúc đó, những tiếng vèo vèo cũng vang lên trong rừng xa xa phía sau hắn, thoạt nhìn đúng là một bộ phận bóng đen cũng đuổi theo hướng hắn.
Sắc mặt Lục Trần trầm xuống, mắng nhỏ một câu:
- Mũi chó thính thật!
Đứng trầm ngâm tại chỗ trong chốc lát, Lục Trần lại nhìn rừng cây xung quanh, lập tức nhảy lên một gốc cây cao.
Nhìn động tác hắn linh hoạt như vượn, hai ba lần bò là đã tới nhánh cây cách mặt đất mấy trượng. Sau đó hắn đột nhiên nhảy mạnh, từ thân cây này vọt sang cây khác.
Hắn thực hiện động tác như vậy mười mấy lần, di chuyển trong rừng linh hoạt như vượn, đi lại trên cây thần không biết quỷ không hay. Sau khi phóng đi mười mấy trượng trên không, hắn bò tới trên một chỗ tán cây rậm nhất, cách mặt đất chừng mười mấy trượng, im lặng trốn ở đó.
Không bao lâu sau, chỉ nghe thấy tiếng sủa điên cuồng vang lên. Một loạt bóng đen xuất hiện trong vùng rừng này, bất ngờ là một đàn mấy chục con Hắc Sài Cẩu!
Đám chó dữ tợn hung ác này rít gào rống giận, giống như muốn xé xác tất cả sinh vật trước mặt vậy. Nhưng đuổi tới chỗ Lục Trần leo lên cây rồi, đột nhiên dường như tất cả đám chó mấy đi mục tiêu, chạy quanh một hồi, không biết làm sao nữa.
Đàn cho vẫn sủa chói tai, vẻ hung ác khiến lòng người lạnh ngắt nhưng dù tất cả đám chó liều mạng hít ngửi quanh đó, thậm chí tới cách đó vài chục trượng cũng vẫn không tìm kiếm được gì.
Lục Trần ẩn nấp trên cây, nín thở tĩnh khí, nhìn qua khe lá xuống phía dưới. Chỉ thấy vài con Hắc Sài Cẩu thậm chí đã chạy tới dưới cây đại thụ này tìm kiếm một hồi nhưng đổi tới đổi lui vẫn không ngửi thấy mùi gì, thoạt nhìn có vẻ rất căm tức.
Lục Trần lạnh lùng nhìn đám chó dưới mặt đất, nằm im không nhúc nhích. Đám Hắc Sài Cẩu này trời sinh hung ác, lại rất nhớ thù. Nếu bị đám súc sinh này phát hiện ra mình ở trên cây thì dù chúng không biết leo cây cũng sẽ vây hết cây cối trong rừng, khiến con mồi không chết không thôi!
Trong trí nhớ của hắn, rất lâu trước đó lúc hắn còn trẻ hơn, trà trộn tại Hắc Giáp sơn này một thời gian đã từng tận mắt thấy Hắc Sài Cẩu vây một con gấu trên cây bảy ngày bảy đêm. Cuối cùng con gấu lớn không chịu nổi nữa liền bị đám chó xé xác.
Lục Trần khẽ lắc đầu, gạt đi đoạn ký ức này, sau đó ôm sát thân cây, đợi tới lúc trời tối đen. Mà đám Hắc Sài Cẩu phía dưới không biết tại sao vẫn như không muốn bỏ qua, cứ đi tới đi lui trong đám rừng này.
Ở phía xa xa cũng có tiếng quát tháo kinh sợ và kiếm khí tung hoành dần dần vang lên.
Lục Trần nhìn thoáng về phía khe núi kia, rất lâu sau đó mặt không thay đổi mà nhắm mắt lại.
Cũng không biết bao lâu sau, tiếng đánh giết bên kia dần dần yên tĩnh lại. Chỉ có tiếng hú của đám Hắc Sài Cẩu càng thê lương hơn. Một cơn gió nhẹ thổi qua, Lục Trần trên ngọn cây mới hơi run rẩy.
Hơi lạnh.
Lục Trần chậm rãi mở mắt, chỉ cảm thấy trước mặt tối đen.
Giờ trời đã sập tối rồi.

7/ 3


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất