Thiên Cơ Điện

Chương 14: Diệt môn (2)

Chương 14: Diệt môn (2)
Mọi người kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy đột nhiên có một gương mặt khổng lồ do ngọn lửa hội tụ giữa bầu trời, cười gằn với bên dưới, bàn tay tạo từ ánh lửa giáng từ trên trời xuống, đánh về phía Thiên Cơ đại điện.
“Viêm Dung Lão Tổ?” Tân Nhiễm Tử kinh hãi hét lên thành tiếng, giơ tcc lên, hai pho tượng đá như hai con thú lớn trước cửa Thiên Cơ đại điện đột nhiên cử động, cùng phun ra ánh sáng sặc sỡ về phía bầu trời. Thần quang chiếu rọi không trung, bảo vệ toàn bộ ngọn núi.
Đây là cơ quan thú bảo vệ của Thiên Cơ môn, tương đương với cường giả cảnh giới Vô Cấu.
Nhưng ngay lúc này làn sương đen bao phủ bầu trời, không ngờ từ trong lớp khí đen đó xuất hiện hàng ngàn con mắt, chiếu kín người con cơ quan thú kia, ngăn chặn chúng lại, khiến chúng không thể động đậy, không ngừng đập vào cột sáng, tạo ra từng luồng thần quang.
“Vô Mục Thiên Yêu?” Tân Nhiễm Tử thầm kinh hãi.
Không chỉ vì đối thủ quá mạnh, đáng sợ hơn nữa là Viêm Dung Lão Tổ và Vô Mục Thiên Yêu thuộc về hai đại tiên môn là Hạo Thiên môn và Thái Âm môn, là hai tiên môn đỉnh cấp tại Trường Thanh giới.
Nghĩ đến đây, Tân Nhiễm Tử đã thấy biết không ổn rồi.
Lúc này trên bầu trời lại có vô số tu sĩ bay tới, ai nấy đều đeo mặt nạ ác quỷ, không ngờ trên áo choàng đen lại thêu hình vẽ ngọn lửa và đầu lâu.
Đây là trang phục tiêu biểu cho ma môn.
Đương nhiên Hạo Thiên môn và Thái Âm môn không phải Ma môn, họ làm vậy chỉ là để mượn danh nghĩa ma môn làm việc mà thôi.
Thấy cảnh tượng này, Ninh Dạ đã hiểu: “Bọn chúng định diệt môn!”
Không cần hỏi vì sao lại như vậy, Ninh Dạ biết, chắc chắn là chuyện Thiên Cơ điện đã bại lộ.
Tiên môn ở Tân Tiểu Diệp sẽ tuyệt đối không cho Thiên Cơ môn có cơ hội vùng dậy lần nữa.
Tân Nhiễm Tử cũng đã hiểu chuyện này, ông quát lớn một tiếng, đã ném một cái mõ ra.
Cái mõ kia hiện lên, phát ra một tiếng vang thanh thúy, một loạt phạn âm vang vọng ập về phía người của tiên môn đang lao tới. Phạn âm vang lên, thân thể đám người trong tiên môn kia lay động như ngọn nến trước gió.
Đúng lúc này một giọng nói nho nhã lại vang lên: “Sao phải khổ thế?”
Nương theo âm thanh này, đất trời đột nhiên biến thành hai màu đen trắng, ngay cả ngọn lửa cũng hóa thành màu đen, sấm sét lại hóa thành màu trắng.
Trời đất trắng đen, một quân cờ màu đen xoay tròn bay tới, khiến cho toàn bộ không gian thời gian như đông cứng lại.
Vạn vật tĩnh lặng.
Quân cờ đen hạ xuống cái mõ, tạo thành một âm thanh lanh lảnh, sau đó từ từ rạn nứt. Sau đó cái mõ nứt nẻ, toàn bộ trời đất đen trắng cũng nứt vỡ, nhưng lại hóa thành hình dạng bàn cờ, tiếp theo vô số quân cờ trắng đen bay tới...
“Hắc Bạch thần cung?” Tân Nhiễm Tử kinh hãi.
Quả nhiên Hắc Bạch thần cung cũng tới ư?
Cửu Đại Tiên Môn tại Trường Thanh giới đã có ba thế lực tới đây, mà Hắc Bạch thần cung là tiên môn có thực lực mạnh nhất trong Cửu Đại Tiên Môn. Tân Nhiễm Tử biết trận chiến này đã định trước, không thể trốn thoát.
Nhưng chó cùng rứt giậu, Tân Nhiễm Tử đã khởi động tất cả cơ quan trận pháp của Thiên Cơ môn.
Chỉ trong nháy mắt, Thiên Cơ đại điện đã bắn ra vô số cơ quan, cấm chế khởi động, pháp lực xoay chuyển, trên không trung xuất hiện hàng ngàn hàng vạn cảnh tượng, đủ loại kỳ thú như tiên hạc, tê giác khổng lồ, phượng hoàng sặc sỡ, hổ lửa, báo tuyết, long mã... vạn thú ngâm vang, uy thế vô biên. Còn có đủ loại bảo khí như lọng che, ô lớn, khánh ngọc... hiện lên trên không trung, ánh sắc rực rỡ, nhưng đều bị trời đất hai màu đen trắng nhuộm thành một khoảng đen thui, khiến cho ánh sáng ảm đạm, trăng sao cũng thất sắc.
Tân Nhiễm Tử lại càng kinh hãi.
“Sao lại như vậy?”
Hắn kinh ngạc là vì đại sơn hộ sơn quan trọng nhất của Thiên Cơ môn lại không hề khởi động.
Tân Nhiễm Tử đã biết không ổn, hét lớn: “Tất cả mọi người mau rời khỏi đây, chạy đi!”
“Còn định chạy ư?” Giọng nói nho nhã trên bầu trời hừ một tiếng: “Nơi này đã bị chúng ta phong tỏa, ta không cho phép, ai trốn được đây? Tân Nhiễm Tử, giao Thiên Cơ điện ra, Thiên Cơ môn còn có thể lưu lại.”
Thiên Cơ điện? Thế này là sao? Mọi người đều khó hiểu.
Tân Nhiễm Tử hét lớn: “Nhạc Tâm Thiện, ngươi tưởng ta sẽ tin mấy lời xằng bậy của ngươi chắc? Các ngươi giả mạo ma môn đến đây rõ ràng đã mang tâm tư nhỏ cỏ tận gốc, diệt sạch môn phái chúng ta!”
Không ngờ lại là Chấp Tử Chi Thủ - Nhạc Tâm Thiện?
Mọi người kinh hãi.
Đây là người đứng đầu Thập Nhị Thiên Cương của Hắc Bạch Thần Cung, Chấp Tử thành chủ, đại năng Vô Cấu đỉnh phong đứng hàng thứ năm của Hắc Bạch thần cung, chỉ một mình hắn là đủ diệt sạch toàn bộ Thiên Cơ môn, huống hồ còn có Viêm Dung Lão Tổ và Vô Mục Thiên Yêu giúp đỡ.Diệt môn (3)
Ngọn lửa lại bùng lên, một cái đầu khổng lồ ngưng tụ từ ngọn lửa xuất hiện, há to miệng nói: “Ta nói mà, làm thế này rõ là dư thừa.”
Chính là Viêm Dung Lão Tổ.
Nhạc Tâm Thiện vẫn không xuất hiện, giọng nói lại vang lên: “Vốn dĩ chúng ta cũng đâu muốn lừa hắn. Chúng ta là chính đạo của thiên hạ, dù sao làm việc cũng phải để ý tới thể diện, có lừa được hay không cũng chẳng quan trọng, có cái cớ là được. Nếu Tân Nhiễm Tử nhà ngươi đã không muốn giao ra, vậy thì sau khi giết ngươi xong, chúng ta tự tìm là được.”
“Liều mạng với bọn chúng!” Một ông lão trong Thiên Cơ môn lao ra, ông ta là sư đệ của Tân Nhiễm Tử, một trong các trưởng lão Thiên Cơ môn, lúc này ông lao ra thi triển thần thông mạnh nhất trong đời lên bầu trời, vòng ánh sáng ngũ sắc bay lên như muốn xuyên thủng nhật nguyệt.
Nhưng quầng sáng vừa xoay chuyển, ngọn lửa đã bốc lên, một luồng lửa lao vụt tới, khoảnh khắc sau trưởng lão Thiên Cơ môn đã chìm trong ngọn lửa, kêu rên đầy đau đớn.
Tân Nhiễm Tử đau thương phẫn nộ tới khó tả, thế bại của Thiên Cơ môn đã định, ông lớn tiếng kêu gào: “Liều mạng với bọn chúng!”
“Liều mạng!” Tất cả mọi người đồng thanh hô lớn, liều mình lao ra ngoài đại điện tấn công lên không trung, cho dù là châu chấu đá xe cũng phải tử chiến.
Ninh Dạ lại không hành động.
Còn có hai người không nhúc nhích như hắn là Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp -- bọn họ đã bị Tân Nhiễm Tử nắm lấy.
Tân Nhiễm Tử nói: “Các con đi theo ta.”
Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp đều ngơ ngác, còn định nói gì đó, Tân Nhiễm Tử đã nhanh chóng ra tay, trực tiếp khóa họ lại, dẫn bọn họ ra sau điện. Ngược lại Ninh Dạ như đã chuẩn bị từ trước, đi theo phía sau. Bốn người nhanh chóng đi tới trước một căn điện ở bên mé.
Nhạc Tâm Thiện đưa Thiên Cơ côn và một túi chứa đồ vào tay Ninh Dạ: “Từ giờ trở đi, con là chưởng giáo Thiên Cơ môn.”
“Cái gì?” Tân Tiểu Diệp không hiểu nổi nhìn Ninh Dạ, lại nhìn Tân Nhiễm Tử: “Cha, người...”
“Im miệng!” Tân Nhiễm Tử chỉ vào căn điện: “Nơi này có đường bỏ trốn giữ mạng, Bạch Vũ biết nên làm thế nào. Bây giờ ba người các con lập tức rời khỏi đây theo đường này.”
Nói xong đã đẩy ba người vào trong điện.
“Cha!” Tân Nhiễm Tử hét lớn nhưng Ninh Dạ ôm chặt lấy cô, không cho cô hành động. Y nhìn Tân Nhiễm Tử không chớp mắt.
Khoảnh khắc đó, Tân Nhiễm Tử và Ninh Dạ đều nhìn nhau, hai thầy trò cùng hiểu suy nghĩ trong lòng đối phương.
Sau đó Tân Nhiễm Tử mỉm cười bi thảm: “Cuối cùng ta cũng hiểu... Không phá đi thì không xây lại được, phá đi rồi xây lại, tương lai của Thiên Cơ môn phải dựa vào con rồi!”
Nhìn gương mặt đã mang ý quyết tử kia, Ninh Dạ không nhịn được, đổ lệ.
Y ngã quỵ xuống: “Sư phụ...”
“Đừng để ta thất vọng.” Tân Nhiễm Tử nói, đã đóng sập cửa lớn lại.
Ông quay đầu lao thẳng về, trở lại Thiên Cơ đại điện, đập vào mắt ông là cảnh tượng môn hạ đệ tử đang bị tàn sát.
Tân Nhiễm Tử khóc lớn hét dài: “Liệt tổ liệt tông trên trời, Tân Nhiễm Tử vô dụng, hổ thẹn là chưởng giáo nhưng lại không có năng lực dẫn dắt Thiên Cơ môn gây dựng lại huy hoàng, ngược lại khiến cho Thiên Cơ môn chịu cảnh hủy diệt. Nhưng, đệ tử chưa bao giờ dám quên ý chí của tổ tông, cuối cùng sẽ có ngày Thiên Cơ môn quật khởi. Hôm nay ta dùng máu mình gây dựng sinh cơ, ngày sau Thiên Cơ môn chắc chắn sẽ quay đầu trở lại!”
Nói xong đã nghĩa chẳng từ nan lao thẳng ra ngoài.
“Cha!”
Thấy cửa lớn đóng lại, Tân Tiểu Diệp gào thét đau xót, cô muốn nhào ra nhưng bị Ninh Dạ kéo chặt lại.
“Thả ta ra!” Tân Tiểu Diệp tát thẳng vào mặt Ninh Dạ, Ninh Dạ không phản kháng lại, y vung tay lên, rất nhiều dây leo nhô khỏi mặt đất, tầng tầng lớp lớp chi chít khắp nơi, cuốn thẳng tới, trói cả cô và Thanh Lâm lại.
“Mộc Luân Giáp Vũ thuật?” Thanh Lâm nổi giận: “Bạch Vũ, không ngờ đệ lại dùng pháp thuật đối phó chúng ta?”
Ninh Dạ vung tay, những cành lá kia kéo hai người vào trong điện, trầm giọng nói: “Tam đại tiên môn liên hợp tấn công, chúng ta có ra ngoài cũng vô dụng, nhất định phải tuân theo di mệnh của sư phụ, lập tức rời khỏi nơi này.”
Tân Tiểu Diệp cả giận: “Ngươi có còn lương tâm không vậy? Sư môn gặp nạn mà ngươi lại định bỏ chạy?”
Ninh Dạ kéo hai người vào: “Đây là ý của sư phụ, trong căn điện này có một truyền tống trận, có thể xuyên qua vây khốn của Hắc Bạch Thiên Địa. Đây là bí mật của Thiên Cơ môn chúng ta, chỉ có Thiên Cơ côn mới có thể mở được.”
Tân Tiểu Diệp và Thanh Lâm ngạc nhiên, sao y lại biết?
Chẳng lẽ Ninh Dạ đã biết từ trước...
“Đúng, đệ đã biết trước Thiên Cơ môn sẽ có họa diệt môn, không chỉ đệ biết từ trước mà sư phụ cũng biết trước rồi.” Ninh Dạ nói thẳng: “Vì vậy chúng ta đã thu xếp từ sớm, bí mật này chỉ có đệ và sư phụ biết.”
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 1: Ân đền oán trả

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất