Chương 16: Diệt môn (4)
“Sao lại như vậy?” Tân Tiểu Diệp đổ lệ, hoàn toàn không thể hiểu nổi: “Nếu cha đã biết, sao người còn ở lại...”
“Vì chỉ biết có nguy cơ nhưng không biết là nguy cơ gì.” Ninh Dạ trả lời.
Thanh Lâm lại hiểu: “Côn Lôn kính?”
Tân Tiểu Diệp không hiểu: “Côn Lôn kính? Thiên Cơ điện? Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Lúc này Thanh Lâm mới nói bí mật Thiên Cơ điện có liên quan tới Ninh Dạ cho Tân Tiểu Diệp, chuyện đã đến nước này, không cần phải giấu nữa.
Ninh Dạ bèn nói: “Một năm trước, cuối cùng thì Vấn Thiên thuật của đệ cũng tiểu thành. Khi đó đệ dùng Vấn Thiên thuật kết hợp với Côn Lôn kính tiến hành xem bói một lần...”
Thanh Lâm thầm rùng mình: “Đệ thấy gì?”
Thấy gì?
Nghe câu hỏi này, trong lòng Ninh Dạ trầm xuống.
Y hít một hơi thật sâu, giọng nói lạnh lùng như vực sâu: “Đệ thấy ngày mà mình thăng cấp lên Hoa Luân cũng là ngày Thiên Cơ môn gặp tai họa.”
Cái gì?
Đến lúc này hai người mới đột nhiên hiểu ra.
Chẳng trách Ninh Dạ chẳng muốn thăng cấp lên Hoa Luân, hóa ra trong thiên cơ trong quẻ bói là khi Ninh Dạ thăng cấp chính là ngày Thiên Cơ môn gặp đại họa.
SAu đó Ninh Dạ lại xem bói rất nhiều lần nhưng rất tiếc không thể thấy được nhiều hơn.
Thiên cơ khó dò.
Thuật Vấn Thiên, vĩnh viễn chỉ có một cơ hội.
Ngươi thấy thì là thấy, không thấy thì là không thấy.
Mà cho dù có thấy cũng không mang ý nghĩa sẽ hiểu được.
Ninh Dạ không thấy Thiên Cơ môn bị ai tấn công, thậm chí không thấy tai họa cụ thể ra sao. Y chỉ biết ngày mà bản thân thăng cấp, thiên địa biến sắc, nguy cơ hàng lâm, sau đó tất cả biến mất.
Nhưng từ ngày đó trở đi, y không dám thử nghiệm thăng cấp lần nữa.
“Sao đệ không nói sớm?” Thanh Lâm tức giận nói.
“Vì quẻ bói của Côn Lôn kính khó mà dò được, không chỉ đưa ra tai họa mà còn đem theo sinh cơ, là cục diện cửu tử nhất sinh. Đệ đã nói lại chuyện này cho sư phụ, sư phụ cho rằng chuyện này vẫn còn đường cứu, chỉ cần tìm ra một chút sinh cơ đó. Một năm qua sư phụ và đệ vẫn luôn tìm xem sinh cơ ở đâu. Sư phụ và đệ cho rằng chỉ cần đệ không thăng cấp, tai họa có thể sẽ chậm lại, sẽ có thời gian tìm kiếm sinh cơ. Nhưng bây giờ sư phụ và đệ đều hiểu... có một số việc đúng là không thể tránh khỏi.”
Nói đến đây, Ninh Dạ cũng thấy thổn thức và bất đắc dĩ.
Tuy y biết được thiên cơ nhưng lại không thể thay đổi, cho dù kéo dài thời gian không thăng cấp cũng chỉ khiến ngày đó tới chậm hơn mà thôi.
Đúng như sư phụ đã từng nói, ý trời đã định!
Lúc này Ninh Dạ đã đi tới bên trong căn điện, y đi thẳng tới một hàng giá sách, gỡ một quyển sách ra, phía sau quyển sách là một cái lỗ tròn.
Ninh Dạ cắm Thiên Cơ côn vào trong lỗ, bức tường của căn điện đã tự mở, để lộ một đường hầm.
Ninh Dạ kéo hai người vào trong đường hầm, tiếp tục nói: “Mãi đến tận bây giờ đệ và sư phụ mới hiểu, hóa ra cái gọi là cửu tử nhất sinh, một đường sinh cơ đó không phải cơ hội cứu vãn mà là chúng ta...”
Cửu tử nhất sinh, ý nghĩa của nó không phải một cơ hội xoay chuyển, mà là toàn bộ Thiên Cơ môn, cửu tử nhất sinh.
Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp nghe vậy như rơi vào hầm băng.
“Không! Không! Không!” Tân Tiểu Diệp lắc đầu quầy quậy: “Nếu đã như vậy sao không để mọi người cùng đi? Sao chỉ có ba người chúng ta?”
“Vì Thiên Cơ môn xuất hiện phản đồ!” Ninh Dạ gầm lên, hai mắt rưng rưng, lời nói lại khiến hai người chấn động.
Bọn họ không thể tin nổi nhìn Ninh Dạ, Ninh Dạ nghẹn ngào nói: “CHẳng lẽ hai người không phát hiện ư? Vì sao kẻ địch lại lựa chọn thời cơ chính xác như vậy, ra tay ngay lúc tế tổ, đảm bảo tất cả mọi người trong Thiên Cơ môn tập trung trên núi. Hơn nữa vừa rồi sư phụ đã khởi động Tinh Diễn Thần Cơ trận nhưng đại trận hộ sơn của chúng ta lại không khởi động!”
Thanh Lâm hít một hơi lạnh.
Đây chính là nguyên nhân vì sao Tân Nhiễm Tử chỉ để ba người bọn họ đi khỏi.
Vì Tân Nhiễm Tử không biết ai là phản đồ.
Ninh Dạ thì chắc chắn không phải, dù sao y là chủ nhân của Thiên Cơ điện. Còn Thanh Lâm cũng không phải, dù sao hắn cũng là người đầu tiên biết đến Thiên Cơ điện, nếu muốn bán đứng thì đã bán đứng từ lâu rồi. Tân Tiểu Diệp là con gái Tân Nhiễm Tử, là một người cha, dù thế nào Tân Nhiễm Tử cũng không nghi ngờ cô.
Ngoài ba người bọn họ ra, Tân Nhiễm Tử không dám tin bất cứ ai khác.
Vì vậy cho dù biết phần lớn mọi người vô tội nhưng Tân Nhiễm Tử chỉ có thể bỏ qua bọn họ.
Khoảnh khắc đó, trong lòng ông đau đớn nhường nào?
Có lẽ cũng vì nguyên nhân này nên Tân Nhiễm Tử từ bỏ đường sống.
Ông kiên quyết lưu lại cùng xuống hoàng tuyền với các đệ tử.Diệt môn (5)
Thanh Lâm kích động tới mức run lên lẩy bẩy: “Là ai? Là ai chứ? Không thể nào, chỉ có ba người chúng ta biết bí mật về Thiên Cơ điện, không phải huynh, huynh không làm!”
“Đệ biết không phải huynh.” Ninh Dạ nghiêm túc nhìn Thanh Lâm: “Nếu sư phụ không tin huynh, người đã chẳng cứu huynh. Thật ra ngoài sư phụ, huynh, đệ; còn một người cũng biết chuyện Thiên Cơ điện.”
“Cái gì? Là ai?” Thanh Lâm ngạc nhiên.
“Đại sư huynh Triệu Long Quang.” Ninh Dạ trả lời: “Đó là một lần vô tình, sư phụ tính toán thiên cơ, mượn Côn Lôn kính của đệ để sử dụng nhưng bị đại sư huynh gặp phải.”
Thanh Lâm hét lớn: “Không thể nào, không thể là đại sư huynh!”
“Đệ không nói đại sư huynh bán đứng chúng ta.” Ninh Dạ thở dài: “Nhưng đại sư huynh tính cách giản dị, không phải người biết giữ bí mật. Không ai biết liệu có lúc nào huynh ấy nói lộ hay không. Thậm chí chưa chắc đã là huynh ấy tiết lộ bí mật, có thể là đệ, có thể là huynh, cũng có thể là sư phụ... Sư phụ không dám đánh cược, vì vậy người chỉ có thể chọn cách không cứu một ai.”
Đối với Tân Nhiễm Tử, phải lựa chọn như vậy cũng là chuyện cực kỳ đau đớn.
Nói đến đâu, Ninh Dạ cũng đau xót nhắm hai mắt lại.
Khác với Thanh Lâm, hiển nhiên Tân Tiểu Diệp còn kích động hơn hẳn.
Cô ra sức gào thét: “Ta mặc kệ, thả ta ra, ta phải về, ta muốn đi theo cha!!!”
Ninh Dạ nhẹ nhàng nói: “Sư tỷ, đệ có thể hiểu được tâm trạng của hai người, nhưng tin đệ đi, chuyện đó thật sự không có ý nghĩa gì cả!”
Không có ý nghĩa?
Lời nói vô tình của Ninh Dạ đã phá tan phòng ngự trong lòng hia người, khiến thân thể họ run lên lẩy bẩy. Toàn thân Tân Tiểu Diệp mềm nhũn.
Ninh Dạ nói: “Thật ra chết không phải thứ đáng sợ nhất, thứ đáng sợ là cuộc sống càng gian nan. Còn thứ đáng sợ nhất là cho dù gặp cảnh khốn cùng đáng sợ nhất, thậm chí khiến thế giới đang sống thay đổi, biến thành một thế giới hoàn toàn xa lạ không thể nhận ra nổi, bản thân vẫn phải sống sót kiên cường. Đáng sợ là bản thân không tìm ra mục đích và ý nghĩa của cuộc sống nhưng vẫn phải cố gắng sống sót...”
Thanh Lâm kinh ngạc nhìn Ninh Dạ: “Đệ...”
Ninh Dạ nhún vai: “Sư huynh, chẳng phải huynh vẫn luôn thắc mắc về lai lịch của đệ ư?”
Thanh Lâm gật đầu mù mờ.
Lai lịch của Ninh Dạ rất thần bí, cho dù y nói mình bị mất trí nhớ nhưng cả Thanh Lâm và Tân Nhiễm Tử đều biết y đang nói dối.
Y chưa từng mất trí nhớ.
Nhưng Tân Nhiễm Tử và Thanh Lâm đều không làm khó dễ y vì chuyện này mà dốc lòng bối dưỡng y.
Mãi tới lúc này.
Ninh Dạ nói: “Nói ra có lẽ hai người không tin, thật ra đệ vốn không phải người trong thế giới này mà là Thiên Cơ điện dẫn đệ tới đây.”
Nghe nói vậy, Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp cùng kinh ngạc tới trợn tròn hai mắt.
Ninh Dạ nghiêm túc nói: “Đây là bí mật lớn nhất của đệ, tệ thật của đệ là Ninh Dạ.”
Chuyện Ninh Dạ dùng tên giả là Bạch Vũ thì Thanh Lâm không lạ lẫm gì, dù sao lúc trước Tân Nhiễm Tử từng vạch trần rồi. “Vậy thì những chuyện mà đệ từng kể cho huynh đều là thật?”
Ninh Dạ gật đầu: “Đệ trải qua nhiều chuyện hơn hẳn những gì hai người tưởng tượng. Đệ từng bị bán đứng, từng bị phản bội, còn từng chứng kiến kỳ tích khó xuất hiện nhất. Đệ rất cảm kích sư môn, đáng lẽ ra mọi người có thể giết chết đệ, cướp lấy Thiên Cơ điện, nhưng mọi người không làm như vậy. Cả sư phụ lẫn mọi người đều là ân nhân của đệ, là những người duy nhất mà đệ tin tưởng và nghĩ đến trong thế giới này. Nếu bây giờ cái chết của đệ có thể cứu được sức mạnh, chắc chắn đệ sẽ không hề do dự. Nhưng hai người cũng biết đó là chuyện không thể... Bọn chúng sẽ không để lại mầm mống báo thù.”
Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp cùng run rẩy, không nói gì.
Ninh Dạ tiếp tục nói: “Cuộc sống như một giấc mộng dài, còn việc chúng ta có thể làm bây giờ là bất luận mình có trong giấc mộng ra sao cũng phải giữ tỉnh táo! Bây giờ Thiên Cơ môn chỉ có ba người chúng ta, chỉ có sống sót mới có thể báo thù cho sư môn!”
Trong lúc nói chuyện y đã đi ra khỏi đường hầm, trước mắt là một quầng sáng trận pháp trong trẻo.
Đây chính là trận pháp truyền tống.
Ninh Dạ cắm Thiên Cơ côn vào trong trận, bắt đầu khởi động trận pháp, kéo hai người vào trong trận rồi nói: “Nơi này có cơ quan, sau khi chúng ta đi khỏi nó sẽ phát nổ. Trong thời gian ngắn Hắc Bạch thần cung sẽ không tìm ra chúng ta.”
“Vô dụng thôi.” Thanh Lâm lắc đầu: “Tam đại tiên môn đỉnh cấp có rất nhiều cách truy tìm chúng ta.”
Nếu có thể, hắn càng muốn giết ra bên ngoài, đồng quy vu tận với tam đại tiên môn.
Ninh Dạ lại nói: “Sư phụ đã có sắp xếp.”
Nói đoạn, y khởi động trận pháp, tiếp đó một luồng sáng lóe lên, ba người biến mất không còn tung tích. Ngay sau đó toàn bộ cung điện nổ tung.Diệt môn (6)
Trên Thiên Cơ sơn, Tân Nhiễm Tử quay đầu nhìn nơi đang nổ tung, gương mặt mỉm cười vui mừng, ông lẩm bẩm: “Tương lai phải nhờ con rồi.”
Nói xong ông hét lớn: “Thiên địa tạo hóa theo ta sử dụng!”
Một luồng khí cuồn cuộn tập trung trên bầu trời.
“Đoạt Thiên thuật?” Nhạc Tâm Thiện kinh ngạc.
Đoạt Thiên thuật không phải thần thông phá địch nhưng lại có thể che giấu thiên cơ, khiến những tiên môn khác không thể dùng pháp thuật suy tính để tìm kiếm đệ tử Thiên Cơ môn.
Cùng lúc, Ninh Dạ, Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp đã xuất hiện bên ngoài tcs.
Côn Lôn kính bay lên, đã phát ra tất cả những chuyện xảy ra trên Thiên Cơ sơn.
Lúc này thấy ánh sáng của Đoạt Thiên thuật bùng lên, Thanh Lâm biết Ninh Dạ nói không sai, Tân Nhiễm Tử đặt tất cả hy vọng lên người bọn họ.
Nếu bây giờ trở về mới thật là phụ lòng sư phụ.
“Cha!” Tân Tiểu Diệp không nhịn nổi, òa khóc đau đớn.
——————————————
Lúc này, ánh rạng đông đầu tiên xuất hiện ở chân trời, ngọn lửa rốt cuộc cũng cháy hết.
Nơi từng là Thiên Cơ đại điện bây giờ chỉ còn một đống gạch vụn, khắp nơi là vách tường đổ nát, kèm theo đó là xác người chết chất thành đống.
Tiếng gió thổi trầm trầm như tiếng khóc than, tạo ra tiếng gào đầy bi thương, tạo thành âm thương vừa thê lương vừa xót xa.
Trong khung cảnh hiu quạnh đó có từng người mặt quỷ lạnh lùng đi lại giữa những mái điện những gian nhà, dùng vũ khí hoặc pháp thuật đánh lên từng thi thể, quyết không để lại người sống.
Một nho sĩ trung niên mặc trường bào hai màu trắng đen với họa tiết bàn cờ đứng trước phế tích của đại điện.
Hai bên của hắn là một lão già mặc áo khoác màu đỏ sậm, gương mặt đầy mụn mủ, dáng vẻ cực kỳ kinh tởm. Một bên khác là một kẻ trên đầu có hai sừng, thân đầy vảy giáp, phái sau còn có một cái đuôi dài hình răng cưa, tuy là hình người nhưng rõ ràng không phải nhân loại, chỉ có đôi mắt trống rỗng.
Đây là ba kẻ cầm đầu của tam đại tiên môn trong chuyện lần này. Nho sĩ trung niên là Nhạc Tâm Thiện của Hắc Bạch thần cung, lão già áo đỏ là Viêm Dung Lão Tổ của Hạo Thiên môn, kẻ còn lại chính là Vô Mục Thiên Yêu của Thái Âm môn.
Một đệ tử vội vàng chạy tới quỳ lạy nói: “Báo cáo! Đã điều tra tất cả mọi nơi, không tìm thấy Thiên Cơ điện.”
“Một lũ rác rưởi!” Viêm Dung Lão Tổ tính cách nóng như lửa quát mắng.
Vô Mục Thiên Yêu lại cười ầm lên: “Không tìm được cũng tốt, thần vật của Thiên Cơ môn mà rơi vào tay chúng ta, đầu tiên là khó mà chia chác, thứ hai là chúng ta cũng khó mà phát huy được tác dụng.”
Nhạc Tâm Thiện gật đầu: “Không sai, Thiên Cơ điện đã mất tích vạn năm, cứ để nó mất tích tiếp đi. Chưa chắc đây không phải chuyện tốt, chỉ sợ...”
Hắn dừng lại một chút rồi đột nhiên nói: “Đã kiểm tra số lượng đệ tử chưa? Có còn sót ai không?”
Sau lưng Nhạc Tâm Thiện có một người đi ra, toàn thân hắn bao phủ trong làn khói đen, không thấy rõ gương mặt. Hắn cung kính nói: “Đã kiểm tra hết, thiếu mất ba người.”
“Ai?”
“Tứ đệ tử của Tân Nhiễm Tử, Thanh Lâm; con gái của lão ta, bát đệ tử Tân Tiểu Diệp; cùng với cửu đệ tử nhỏ nhất Bạch Vũ.”
“Bạch Vũ? Kẻ nhập môn ba năm trước?”
“Vâng.”
“Hình như Thiên Cơ điện cũng tìm tới vào ba năm trước phải không?”
“Đệ tử không rõ lắm, Tân Nhiễm Tử giấu chuyện này cực sâu, ngoại trừ cực ít người, không ai biết chuyện Thiên Cơ điện. Đệ tử cũng chỉ tình cờ biết được.”
“Thanh Lâm, Tân Tiểu Diệp và Bạch Vũ có biết chuyện này không?”
“Đệ tử không biết.”
“Ài, đúng là phiền phức.” Vô Mục Thiên Yêu thở dài: “Nếu không phải lão già họ Tân chó chết kia thi triển Đoạt Thiên thuật, chỉ cần có đồ vật mà chúng dùng, bấm ngón tay tính toán là biết chúng đang ở đâu.”
Viêm Dung Lão Tổ không cho là đúng: “Với Đoạt Thiên thuật của lão già này cũng chỉ chống được năm năm mà thôi.”
Năm năm đó, dư nghiệt của Thiên Cơ môn làm được gì đây?
Nhạc Tâm Thiện lại hít một hơi dài: “Không thể lơ là! Tra xét, nhất định phải bắt được ba kẻ này!”
Vô Mục Thiên Yêu âm trầm nói: “Nếu thật sự không bắt được cũng không sao. Chắc ba tên này còn chưa chạy xa, nếu đã thế cứ giết hết tất cả mọi người xung quanh đây là được.”
Hả?
Nhạc Tâm Thiện và Viêm Dung Lão Tổ cùng nhìn Vô Mục Thiên Yêu.
Nhạc Tâm Thiện nói: “Vô Mục lão đệ, chúng ta là danh môn chính phái mà, chuyện tàn sát người vô tội này... có vẻ không ổn lắm?”
Vô Mục Thiên Yêu cười âm hiểm: “Đúng là danh môn chính phái không làm được, nhưng ma môn lại làm được.”
Nhạc Tâm Thiện và Viêm Dung Lão Tổ cùng gật đầu: “Đúng vậy!”
Nhạc Tâm Thiện bèn nói: “Đã vậy phải làm nhanh một chút, không thể bỏ qua bất cứ ai. Bằng không bọn chúng mà chạy mất sẽ lãng phí biết bao tính mạng con người.”
Viêm Dung Lão Tổ coi thường: “Chỉ ngươi mới có mấy cái từ bi vô nghĩa như vậy thôi.”
Gương mặt Nhạc Tâm Thiện vẫn rất bình tĩnh, nói đầy chính khí: “Cành cây ngọn cỏ đều có linh tính, nói chi tới con người? Ta là người chính đạo,Ninh Dạ đương nhiên phải yêu quý sinh mệnh, há có thể giết người bừa bãi!”Quyết tâm 1
Chạy!
Chạy không ngừng nghỉ!
Chạy hết tốc lực!
Ba người Thanh Lâm, Tân Tiểu Diệp, Ninh Dạ chạy thục mạng.
Thậm chí bọn họ không dám bay, chỉ có thể chạy như điên trên mặt đất.
Mỗi lần Tân Tiểu Diệp muốn quay đầu lại, đều bị Ninh Dạ ngăn cản.
Không thể quay đầu!
Quay đầu lại thì sẽ mềm lòng, sẽ không khống chế được bản thân, muốn giết trở về!
Tân Tiểu Diệp khóc rống lên, Ninh Dạ bèn cõng cô trên lưng, lại kéo Thanh Lâm bỏ chạy.
Nhưng cho dù thế Thanh Lâm vẫn không chạy nổi,của ứ như có thứ gì đó đang kéo chân hắn, hai chân hắn nặng như đeo chì.
Rõ ràng hắn đã thoát khốn, thực lực lại mạnh hơn Ninh Dạ, tốc độ nhanh hơn Ninh Dạ, nhưng cho dù thế hắn lại bị Ninh Dạ kéo đi.
Một đêm chạy liền tám trăm dặm.
Mãi tới khi thân thể tu sĩ cũng không thể chạy nổi, ba người mới kiệt sức ngã gục trong rừng hạnh.
“Sư phụ...” Thanh Lâm đau đớn nhắm hai mắt lại.
Còn Tân Tiểu Diệp, cô đã khóc tới gần tắt thở, mặt mày ảm đạm, đôi mắt to xinh đẹp đã khóc tới mức sưng bằng quả đào.
Ninh Dạ nhìn bọn họ, khẽ thở dài, kéo lê thân thể mệt mỏi tới dòng suối bên núi lấy chút nước: “Sư huynh, sư tỷ, uống đi.”
Thanh Lâm nhìn vốc nước kia, đột nhiên gạt tay Ninh Dạ đi, đấm thẳng vào mặt y.
Ninh Dạ bị hắn đánh như vậy, ngây ngốc. Thanh Lâm đã lao tới tay đấm chân đá lên người y: “Đều tại ngươi! Đều tại ngươi! Nếu không tại ngươi, Thiên Cơ môn ta đã chẳng bị diệt môn!”
Ngược lại, Tân Tiểu Diệp đã đau thương tới cực điểm lại chẳng làm gì, chỉ nhìn Ninh Dạ bị đánh.
Không phải vì cô yêu quý Ninh Dạ mà vì lòng người đã chết, coi vạn vật như tro bụi.
Cũng là đau thương, Thanh Lâm là tức giận, Tân Tiểu Diệp lại là cõi lòng đã chết, chỉ có Ninh Dạ vẫn bình tĩnh.
Bị đánh như vậy nhưng Ninh Dạ không hề phản kháng, chỉ để mặc Thanh Lâm.
Y nói: “Nếu làm vậy có thể giúp huynh dễ chịu hơn, vậy huynh cứ làm đi. Thế nhưng huynh phải nhớ kỹ, huynh chỉ có một cơ hội phát tiết này thôi.”
Cái gì?
Thanh Lâm ngơ ngác, tay chân bất giác ngừng lại.
Ninh Dạ nói: “Chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm, để đạt được mục tiêu, từ nay trở đi hai người nhất định phải học cách vứt bỏ mọi tình cảm cá nhân để suy nghĩ vấn đề.”
“Vứt bỏ mọi tình cảm cá nhân? Thanh Lâm lắc đầu một cái, hắn tóm lấy cổ áo Ninh Dạ, đẩy hắn lên cây: “Ngươi có còn là người nữa không? Ngươi có còn tình cảm hay không? Ngươi nói vứt bỏ mọi tình cảm là sao? Ngươi định không báo thù cho sư phụ à?”
“Hoàn toàn ngược lại, là vì không như vậy thì không báo thù được.” Ninh Dạ nhìn hắn nói.
Ánh mắt y hết sức bình tĩnh, khiến Thanh Lâm cảm nhận được một quyết tâm cực kỳ đáng sợ.
Hắn buông tay, lùi lại vài bước: “Ngươi định làm gì?”
Ninh Dạ sửa lại cổ áo: “Hạo Thiên môn, Thái Âm môn, Hắc Bạch thần cung, đây là ba trong Cửu Đại Tiên Môn. Trong ba môn phái này, chỉ riêng cấp bậc của sư phụ đã có thể tìm được vài chục vài trăm người, chưa nói tới những kẻ như Nhạc Tâm Thiện, Viêm Dung Lão Tổ, cao tới tận bầu trời, như mặt trời mặt trăng, xa tới mức không thể với tới. Muốn tiêu diệt đại môn phái như vậy không thể chỉ dùng nghĩa khí hay nắm tay là làm được.”
Thanh Lâm nhìn y, không nói một lời.
Ánh mắt Tân Tiểu Diệp lại dần dần cháy lên một tia sáng.
Cõi lòng đã úa tàn bị Ninh Dạ châm một mồi lửa.
Ninh Dạ tiếp tục nói: “Muốn giải quyết đại môn phái như vậy chỉ có một cách... Chính là xâm nhập vào nội bộ bọn chúng, làm chúng tan rã từ bên trong.”
Cái gì?
Thanh Lâm không thể tin nổi nhìn Ninh Dạ: “Ngươi định nương nhờ vào môn phái kẻ địch?”
“Đệ nói rồi, đây là báo thù.” Ninh Dạ nói: “Trên đường tới đây đệ đã suy nghĩ rất kỹ, đây là cách duy nhất.”
Thanh Lâm cũng dần dần tỉnh táo lại: “Làm sao ta biết có phải ngươi cố ý gia nhập vào kẻ địch không?”
Ninh Dạ đột nhiên tát thẳng vào mặt Tân Tiểu Diệp.
Cái tát này rất nhanh, nhanh tới mức không kịp che tai, khiến Thanh Lâm choáng váng.
Ninh Dạ đã trầm giọng: “Sư huynh, đệ kính huynh là sư huynh của đệ, đối xử với đệ rất tốt, vì vậy đệ luôn tôn trọng huynh. Đệ có thể hiểu được tâm trạng của huynh, thế nhưng từ nay trở đi tốt nhất huynh nên học cách động não! Tình cảm đối với sư môn thân thiết không thể hiện qua việc kêu gào hay chịu chết, mà là ở hành động!”
Nhìn sắc mặt tức giận của Ninh Dạ, Thanh Lâm đã dần hiểu được.
Tuy thực lực của Ninh Dạ thấp hơn hắn, thế nhưng thời khắc này y mới giống sư huynh của mình.
Nhẹ nhàng lau nước mắt, Thanh Lâm gật đầu: “Là huynh tức giận quá mức, nói không lựa lời, sư đệ giáo huấn đúng lắm. Vậy đệ nói đi, rốt cuộc chúng ta nên làm thế nào?”
Ninh Dạ lật tay một cái, một vật đã xuất hiện trong tay hắn.
Đó là một tòa đại điện phong cách cổ xưa, hết sức cổ kính, chỉ có điều đã rất rách nát.
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 1: Ân đền oán trả