Chương 427: Lâm Gù 1
Ninh Dạ nhìn cô: “Các ngươi tên là gì?”
Cô gái trong lồng nhìn về phía Ninh Dạ: “Cậu ta tên là Thư Lang, ta tên là Thư Vô Ninh.”
Ninh Dạ: “Thư Lang? Ngươi đặt tên cho hắn à?”
Thư Vô Ninh khẽ gật đầu: “Vốn dĩ ta tên là Thư Vô hạ, khi ra đời, mẫu thân khó sinh mà chết. Sau đó tỳ nữ chăm sóc cho ta, hạ nhân, sáu người lần lượt mất mạng, thậm chí cả vị tiên sinh dạy học cho ta cũng trượt chân rơi xuống nước mà chết. Lúc mười tuổi, nơi ta ở gặp đại hạn, mười bốn tuổi thân phụ ra ngoài bị tập kích trọng thương, không chữa nổi mà chết. Đại nương cho rằng từ nhỏ ta đã không may mắn nên đổi tên cho ta là Vô Ninh. Sau đó đại nương phái ta theo đôi buôn, nói là muốn rèn luyện ta.”
“Sau đó gặp chuyện này?” Ninh Dạ cười nói.
Thư Vô Ninh trả lời: “Thật ra không phải mẫu thân ta khó sinh mà chết, là bị đại nương của ta hại chết. Những tỳ nữ, hạ nhân, tiên sinh dạy học kia, có người không muốn hại ta nên bị đại nương hại chết, có người muốn hại ta nên bị ta giết chết. Cái chết của phụ thân cũng là vì phát hiện âm mưu của đại nương, bị bà ta ra tay trước một bước. Thậm chí đội buôn bị tập kích lần này cũng là do bà ta bí mật báo đường đi của chúng ta cho Vô Thiên thành.”
Cái gọi là thiên tai, không may mắn, thật ra đều là nhân họa.
Nhưng khi cô bé nói những câu này, giọng nói điềm tĩnh, hoàn toàn không có ý oán hận.
Ninh Dạ mỉm cười: “Ngươi vừa nói trong số những tỳ nữ hạ nhân, có một số người bị ngươi giết chết?”
Thư Vô Ninh trả lời: “Bọn họ mà không chết, ta sẽ chết.”
“Khi đó ngươi bao tuổi?”
“Ta ra tay lần đầu khi tám tuổi, lần cuối cùng ra tay thì mười bốn tuổi.”
“Bây giờ thì sao?”
“Mười sáu.”
Ninh Dạ vui vẻ: “Đúng là một cô bé không đơn giản, nhưng đáng tiếc, dẫu sao cũng không tránh được tính toán của đại nương nhà ngươi.”
Thư Vô Ninh khẽ lắc đầu: “Không phải ta không tránh được tính toán của bà ta, nhưng đây là kế hại người của bà ta, cũng là phương pháp bỏ trốn của ta. Không làm như vậy, ta không thể trốn thoát.”
“Bây giờ ngươi đang trong lồng giam mà cũng coi là trốn thoát à?”
“Ta có dung mạo, có tư chất, còn có thân phận người thừa kế duy nhất của Lâm Lang Thư gia, vẫn có giá trị với rất nhiều người.”
“Hóa ra là Lâm Lang Thư gia... Ngươi là người thừa kế duy nhất?”
“Đại nương có con, đã bị ta hạ độc chết.”
Hóa ra là thế, Ninh Dạ đã hiểu: “Tức là ngươi cố ý rơi vào cảnh này?”
“Không còn lựa chọn nào khác, ta giết con trai bà ta, bà ta không đợi được nữa.” Thư Vô Ninh trả lời: “Đành phải hy vọng gặp được quý nhân ở đây.”
“Vô Thiên thành chỉ có tội nhân, không có quý nhân.”
Thư Vô Ninh cúi đầu nhìn thiếu niên, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần ngươi có giá trị, tội nhân cũng có thể là quý nhân.”
Ninh Dạ nhìn thiếu niên, đột nhiên búng tay một cái, đánh vào người thiếu niên,, thiếu niên kêu rên đau đớn.
Một giọt máu tươi bay ra, rơi xuống đầu ngón tay của Ninh Dạ.
Ninh Dạ cảm thụ tỷ mỉ, nói nhỏ: “Yêu huyết... hóa ra là một tên bán yêu, chẳng trách ngươi giữ hắn lại... Đúng là hai thiên tài. Ta muốn hai người này.”
Vừa nói xong, một giọng nói vang lên phía sau.
“Ta muốn hai người này.”
Có thuật Vấn Thiên, người có cơ duyên, nhưng gặp trắc trở.
Đây là kết quả mà Ninh Dạ dùng Vấn Thiên thuật tính ra.
Y biết sẽ có khó khăn nhưng không biết khó khăn là gì.
Bây giờ y đã biết.
Người đột nhiên xuất hiện, là một lão già.
Lão già này tóc tai rối tung như ổ gà, lưng gù chẳng khác gì cái bướu lạc đà, dáng vẻ như đệ tử Ma môn mà Ninh Dạ từng gặp năm xưa.
Nhưng lão già này không giả mạo mà gù thật.
Khiến người ta chú ý nhất là ánh mắt của hắn.
Không ngờ trong hốc mắt lại là một bàn tay, bàn tay vươn khỏi hốc mắt, lòng bàn tay mở ra một con mắt, đang liếc ngang liếc dọc, nhìn bốn phía xa.
“Lâm Gù...”
Trong đám người có tiếng nói nhỏ, không ít người tránh sang nơi khác.
Lão gù kia nhìn Thư Vô Ninh và Thư Lang, cười khà khà: “Người trẻ tuổi không tệ, rất có thiên phú, rất thích hợp để ta nghiên cứu thuốc mới. Không tệ, không tệ! Bốn mươi vạn linh thạch, ta mua.”
Ninh Dạ ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía người trung niên đen gầy: “Ta nói mua trước.”
Người trung niên đen gầy phản ứng đơn giản mà trực tiếp: “Hàng hóa chưa trao tay, ai cũng có quyền mua. Hai vị đều muốn, có thể cạnh tranh giá, ai trả giá cao là được.”
“Tăng giá à...” Ninh Dạ vui vẻ.
Y lẩm bẩm: “Trong tình huống bình thường, gặp chuyện như vậy thì tăng giá là lựa chọn thích hợp nhất. Có điều... nơi này là Vô Thiên thành.”
Y ngẩng đầu lên: “Từ bao giờ mà quy định của Vô Thiên thành lại là dùng tiền nói chuyện?”
“Ồ?” Lâm Gù nhìn về phía Ninh Dạ, con mắt ở tay mở ra, đánh giá Ninh Dạ một hồi: “Một thằng nhãi Hoa Luân sơ kỳ, chỉ mới hai tầng luân cảnh mà dám nói mấy lười như vậy, to gan nhỉ?”~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân