Chương 428: Lâm Gù 2
Cảnh giới Hoa Luân chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong, nhưng đây là cách chia đơn giản.
Cách phân chia thật sự là theo luân cảnh.
Tu tiên giới tôn sùng số chín nên cũng coi chín là đơn vị cơ bản. Cảnh giới Hoa Luân bình thường là mười tám tầng luân cảnh, mỗi tầng luân cảnh ứng với tu vi thực lực nhất định. Ninh Dạ là Cực Đạo nhập cảnh, vì vậy Hoa Luân của y là hai mươi luân, không chỉ như vậy, y kiêm tu hai phái, mỗi tầng luân cảnh lại phức tạp hơn bình thường một chút.
Luân cảnh của tu sĩ bình thường cần khoảng ba đến sáu năm, vì vậy mới nói trăm năm Hoa Luân.
Tức là trăm năm mà còn chưa đạt tới Hoa Luân đỉnh phong thì cả đời này không còn hy vọng thăng cấp.
Với tư chất của Ninh Dạ, bình thường thì muốn hoàn thành một tầng luân cảnh cần ít nhất là ba năm.
Nhưng sau ngũ phái đại chiến, y nhận được đại lượng tài nguyên tu hành, lại thêm Lượng Thiên thuật quan sát đại đạo, giải trừ nghi hoặc, có tài nguyên không có bình cảnh, vì vậy trước đây không lâu y đã hoàn thành tầng luân cảnh đầu tiên, bước lên tầng thứ hai.
Hoa Luân hai tầng, trong đại đa số tu sĩ thì chỉ là hạ tầng, mang ý nghĩa vừa xuất sư, chỉ là thằng nhóc vừa vào đời.
Tu vi của Lâm Gù không cao lắm, nhưng dù sao cũng là Hoa Luân trung kỳ, tu vi chín tầng, quan trọng nhất là lão ta có bí thuật, chiến lực thật sự cao hơn luân cảnh bình thường, thủ đoạn quỷ dị, khó lòng nắm bắt, thậm chí nhiều người có thực lực mạnh hơn lão cũng có thể ngã xuống dưới tay lão, rất nhiều người sợ hãi, tránh né lão.
Chính vì vậy sau khi nghe Ninh Dạ nói, Lâm Gù cũng thấy kinh ngạc
Nhưng Ninh Dạ chỉ nói: “Cho ngươi cơ hội cuối cùng, cút ngay, bằng không ta sẽ giết ngươi.”
Trong Vô Thiên thành đâu đâu cũng có hạng người ngông cuồng ngoài vòng pháp luật, lên tiếng hống hách, động tí là giết người.
Nhưng chính vì hiểm ác nên đám người ngông cuồng này cần kết bè kết phái, khống chế lẫn nhau, vì vậy không ra tay thì thôi, một khi ra tay là trắng trợn chém giết.
Giọng điệu của Ninh Dạ rất hung ác, Lâm Gù híp mắt lại: “Ngươi là người của ai? Thiết Lang? Chiến Cửu Phong, Nguyệt Vô Thường? Vân Kinh Phi?”
Lão ta nói hàng loạt tên đại lão trong Vô Thiên thành, hiển nhiên đang có ý thăm dò.
Nhưng Ninh Dạ chẳng hề để ý tới lão ta, quay sang người trung niên đen gầy: “Bốn mươi vạn linh thạch, hai người này là của ta. Ngươi mà không đồng ý, ta sẽ giết ngươi!”
Người trung niên đen gầy không ngờ y đột nhiên chĩa mũi giáo sang mình, lập tức ngạc nhiên.
Thế này là sao?
Hắn trừng mắt với Ninh Dạ: “Ngươi nghĩa ta dám đứng đây...”
Xoạt!
Một vầng mặt trời bay cao, tỏa sáng khắp nơi.
Người trung niên đen gầy biết không ổn, quát lớn một tiếng, đồng thời vài tu sĩ từ bốn phía lao tới.
Nhưng hắn không hiểu về Ninh Dạ, hắn không biết muốn đối phó với đòn tấn công của Ninh Dạ, phương thức chống cự hữu hiệu nhất không phải né tránh mà là kháng cự chính diện.
Ngay một khắc sau đã thấy vầng mặt trời hóa thành vô số điểm sáng bay ra.
Ngưng Quang Thành Nhận!
Được Nguyên Cực Thần Quang tăng cường, uy lực Ngưng Quang Thành Nhận của Ninh Dạ tăng mạnh, tuy khả năng sát thương vẫn có hạn nhưng đòn thế đột ngột, đám tu sĩ hoàn toàn không phòng bị, chỉ thấy vô số lưỡi đao ánh sáng đâm vào người trung niên đen gầy, xoạt xoạt xoạt, xuyên qua thân thể hắn, chỉ chớp mắt đã cắt hắn thành mấy mảnh.
Một đòn mất mạng!
Cùng lúc, đám tu sĩ đồng bọn của trung niên đen gầy cũng lao tới, nhưng không phải ra tay với Ninh Dạ, mà đánh sang phía Lâm Gù.
Lâm Gù kinh hãi, bây giờ lão hoàn toàn không hiểu tình hình hiện tại - vì sao Ninh Dạ ra tay với bên bán mà đối phương lại ra tay với mình.
Trong lúc kinh ngạc tức giận, lão gầm lên một tiếng, trên người tỏa ra đại lượng bột phất màu xanh lá, ngưng tụ ra từng con giáp trùng nho nhỏ màu xanh lá, đồng thời lao tới.
“Lâm Gù, tên khốn kiếp, ngươi dám làm vậy à!” Một đồng bọn của gã trung niên đen gầu hết lớn.
Mẹ nó!
Chẳng phải các ngươi ra tay với ta trước ư?
Lâm Gù kinh hãi, nhưng lập tức phản ứng lại.
Không đúng!
Chắc chắn tên kia dùng pháp thuật che mắt gì đó!
Con mắt trên bàn tay của Lâm Gù nắm giữ năng lực động hư phá vọng, bỏ qua ảo thuật bình thường. Nhưng chính vì vậy ngược lại lão ta không thể thấy thứ mà người khác thấy. Trong mắt những người khác, kẻ vừa giết người trung niên đen gầy không phải Ninh Dạ mà chính là Lâm Gù.
Ninh Dạ chỉ thi triển ảo thuật trong chớp mắt rồi lập tức thu lại, đạt được mục đích là dừng tay, người khác thậm chí không kịp phản ứng, công kích đã ập tới như nước thủy triều.
“Không phải ta!” Lâm Gù rống lớn.
Nhưng người đã chết, ai mà nghe lão ta dông dài.
Hàng loạt công kích chen chúc nhau đánh lên người Lâm Gù.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân