Chương 508: Triều đình Dịch quốc 1
Nghe y nói vậy, Quân Bất Lạc cũng thấy có lý: “Nếu thế đây lại là chuyện tốt... Trường Hồng, ngươi tới quan sát Phượng Linh các, chú ý thật kỹ tất cả những người qua lại!”
“Không được!” Ninh Dạ lại nói: “Phong Ma Vũ không phải mục tiêu của chúng ta, Công Tôn Điệp mới là. Nếu bây giờ tới đó quan sát, vạn nhất cô ta phát hiện ra lại thành hỏng chuyện. Việc chúng ta cần làm bây giờ là cố gắng hết sức sáng tạo cơ hội cho Công Tôn Điệp chứ không phải không cho cô ta cơ hội. Chỉ cần Công Tôn Điệp ra tay, trong Đông Phong quan có thiên la địa võng, cô ta có muốn chạy cũng khó.”
Mọi người nghe xong, cùng gật đầu.
Nghĩ vậy, Quân Bất Lạc giải quyết thẳng thắn buông lại một câu mình có chuyện cần làm, phải rời Đông Phong quan một thời gian, như vậy Công Tôn Điệp càng dám tới.
Vốn dĩ Quân Bất Lạc là chủ nhân của khu vực phía đông, lại trấn thủ trong Đông Phong quan, hắn phải tránh tất cả mọi khả năng xảy ra phiền toái.
Nhưng bây giờ tư lợi quấy phá, ngược lại hắn buông thả cho tất cả mọi chuyện xảy ra, không sợ Phượng Linh các xảy ra chuyện, chỉ sợ không xảy ra chuyện.
“Nhưng phải nghĩ tới khả năng Công Tôn Điệp không tới Phượng Linh các, không thể thay đổi kế hoạch ban đầu được. Đã sắp xếp Công Tôn Dạ chưa?” Ninh Dạ hỏi.
Lý Trường Hồng trả lời: “Đã để ở di tích Thiên Xu, do An Đồ đích thân trông coi.”
Bách An Đồ, một trong tam đại vệ binh của Quân Bất Lạc, cũng là người bảo vệ ở di tích Thiên Xu, một mặt là giết chết Ma tộc nhận tài nguyên, mặt khác là bảo vệ nơi này, không để người ngoài biết bí mật.
“Vậy thì tốt rồi, việc cần thiết bây giờ là làm sao để Công Tôn Điệp biết vị trí của Công Tôn Dạ.”
“Ngươi có cách gì không?”
“Nếu có thể nhanh chóng tìm ra gián điệp của Yên Vũ lâu, có lẽ sẽ làm được.” Ninh Dạ trả lời.
Sắc mặt của Quân Bất Lạc trầm xuống, phí lời, ta cũng muốn tìm ra ai đang bán đứng người của mình.
Hắn nhìn Ninh Dạ: “Nếu ta cho ngươi quyền đi lại tự do và làm việc trong phủ, ngươi có tìm được không?”
Ninh Dạ trả lời: “Cần một chút thời gian.”
“Được.” Quân Bất Lạc lập tức đồng ý.
Ninh Dạ suy nghĩ rồi nói: “Thật ra có một câu, không biết có nên nói không.”
“Nói.”
“Bây giờ trong Đông Phong quan gió nổi mây vần, rất nhiều phiền phức. Có lẽ chúng ta phải chuẩn bị thêm một chút về khe hở Ma Vực.”
“Chuẩn bị gì?”
Ninh Dạ chậm rãi nói: “Có ba kế sách thượng trung hạ...”
Sau khi nói chuyện xong, Ninh Dạ đi khỏi.
Khoảnh khắc ra khỏi đại điện, trong lúc ngẩn ngơ, Ninh Dạ cảm thấy mình như trở về Chấp Tử thành.
Y lại nắm giữ đại quyền.
Nhưng lần này là ở Đông Phong quan.
Địa điểm càng nhỏ thì thật ra quyền lực càng lớn.
Khi trong Chấp Tử thành, tuy hắn có thể triệu tập càng nhiều cường giả, nhưng không thể điều động Thập Nhị Thiên Cương, cũng không thể chỉ huy tam đại nguyên lão như Hà Sinh Mặc. Thế nhưng ở Đông Phong quan này, ngoài Quân Bất Lạc và ba vị vệ binh, thậm chí hắn có thể điều động Đông Phong vệ của Quân Bất Lạc - có thể có gián điệp trong bất cứ đội ngũ nào, Quân Bất Lạc không dám xem thường.
Vì vậy Ninh Dạ nhanh chóng kiểm tra nhân sự cụ thể của Đông Phong quan.
Trong Đông Phong quan, người có địa vị tối cao đương nhiên là Quân Bất Lạc, bên dưới là tam đại vệ binh.
Ngoài ra còn lục bộ, chia ra quản lý các sự vụ cụ thể, vì vậy miền đông có danh hiệu Tam Vệ Lục Ty.
Nhưng lục ty chia ra quản lý các nơi ở khu vực phía đông, bây giờ trong Đông Phong quan chỉ có Giám Sát bộ, phụ trách trị an, ty trưởng tên là Quyền Trường Trì, cũng là một tu sĩ cảnh giới Vạn Pháp.
Cách quản lý của Hắc Bạch thần cung là song hướng, một là quản lý địa phương, một là quản lý chức năng, xét theo chức năng thì cấp trên của Giám Sát ty chính là Giám Sát đường, nói cách khác, Lạc Cầu Chân chính là cấp trên của hắn.
Nhưng trong Trường Thanh giới, quyền tự trị của địa phương lớn hơn chức quyền, lại thêm thân phận của Quân Bất Lạc, vì vậy Lạc Cầu Chân chỉ thỉnh thoảng hỏi tới chuyện của Giám Sát ty bên miền đông, không hạ lệnh cụ thể, không thể thông qua đường này để bẫy Lạc Cầu Chân.
Ngoài Tam Vệ Lục Ty ra, Đông Phong quan còn một bộ ngành khác nắm quyền, chính là quan phủ bản địa.
Mặc châu có sáu nước, trong đó quốc gia lớn nhất tên là Mặc quốc, thủ đô là Chấp Tử thành.
Nhưng trong tình hình tiên pháp hiện thế, phàm nhân không thể đối phó với tiên nhân, vương triều chỉ là hư ảo, mọi người không động đao binh nên vương triều không có quân đội, chỉ có quan sai, những chuyện thay đổi triều chính, chia cắt đất đai đều do tiên môn khống chế, vương triều của phàm nhân chỉ là công cụ để thống trị phàm nhân, vì vậy mọi người không nói tên quốc gia mà gọi tên của tiên môn.
Vì vậy có nhiều tên nước không được lan truyền, thậm chí rất nhiều bách tính còn không biết mình là con dân nước nào.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân