Chương 510: Ngộ đạo 1
Kẻ bị giết chết sẽ hóa thành ma phó, bị hắn điều khiển.
Khả năng chống cự của Quân Bất Lạc đối với ma khí rất bình thường, Phong Ma Vũ lại là chí bảo có ma tính, Ma Hải Thọ tới đây là không thể thích hợp hơn.
Phong Trung Túc, Ma Hải Thọ, một gió một ma, rất thích hợp với tính chất của Phong Ma Vũ, bất luận ai nhận được đều rất có lợi. Không khéo sau khi nhận được bảo vật, Ma Hải Thọ còn chơi trò ma hóa thiên địa, biến Đông Phong quan thành ma ngục ngàn dặm, phát tiết mối thù ở Chấp Tử thành.
Tuy Ninh Dạ chỉ đoán mò nhưng Công Tôn Điệp biết suy đoán của Ninh Dạ chắc không sai, rất có thể Ma Hải Thọ cũng tới.
Nghĩ tới chuyện ở Lạc thành, e là lần này Yên Vũ lâu chỉ phái tới càng nhiều người, càng mạnh hơn, chứ không ít hơn.
Công Tôn Điệp cười nói: “Chuyện đó thì liên quan gì tới ta, đây là phiền toái của Quân Bất Lạc cơ mà. Còn ngươi, ngươi định làm thế nào?”
“Ta lừa Quân Bất Lạc, nói bên cạnh hắn có gián điệp của Yên Vũ lâu, vì vậy đầu tiên cần giúp hắn tìm ra tên gián điệp này đã.”
“Tìm đâu ra gián điệp?” Công Tôn Điệp hỏi.
Ninh Dạ mỉm cười: “Cái này thì không cần ngươi lo, sở trường của ta rồi.”
Đối với Ninh Dạ mà nói, tìm ra gián điệp là chuyện quá đơn giản.
Đông Phong quan là địa điểm trọng yếu ở khu vực phía đông, Yên Vũ lâu lại rải gián điệp khắp thiên hạ, nơi này không thể không có.
Vấn đề duy nhất lại là, Ninh Dạ buộc phải tìm ra một lý do hợp tình hợp lý để phát hiện ra gián điệp.
——————————————
Vân Tuyệt cổ địa.
Tiết Minh U rất bất mãn nhìn Điền Viễn Trung đang mỉm cười, bên cạnh là Cố Phong Hiên luôn đeo mặt nạ con rối, vĩnh viễn không nhìn ra biểu cảm.
Ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn, giọng điệu nghiêm nghị: “Thái Âm môn đã đưa ra đủ thành ý, nhưng quý phái liên tục khước từ, rốt cuộc có ý đồ gì?”
Ý đồ gì?
Đương nhiên là chia sẻ Đông Phong quan.
Điền Viễn Trung thầm phỉ nhổ, ngoài miệng lại nói: “Tuy bí cảnh Cực Đạo cung có pháp tắc đại đạo hiển hóa nhưng hiển nhiên nó như cơn sóng, chỉ hiện lên trong thời gian ngắn, khó mà có hiệu quả như ngày hôm trước. Chuyện này thì Ẩm Tuyết cô nương của quý phái có thể chứng minh. Nhưng chính vì vậy, bản phái rất khó ra giá. Nếu cao quá thì quý phái tới đây, thấy hiệu quả không rõ rệt, sẽ cảm thấy mình bị thiệt. Còn nếu thấp quá thì bản phái cũng gặp bất lợi. Vì vậy bản phái cảm thấy trước khi bí địa Cực Đạo ngưng tụ pháp tắc đại đạo và hiển hóa quy mô lớn lần thứ hai, chúng ta không nên quá quan tâm tới chuyện tiến vào.”
“Ý ngươi là cứ chờ như vậy à? Đợi sau khi pháp tắc đại đạo hiển hóa quy mô lớn, các ngươi mới ra giá cao?”
Cố Phong Hiên tiếp lời: “Cái này thì không phải, chủ yếu là trước đây bản phái và Thái Âm môn không tiếp xúc nhiều, hai bên không quen thuộc mấy nên phải cẩn thận một chút. Nếu trước lúc đó có thể phối hợp hành động nhiều hơn một chút, bồi dưỡng tình cảm, có lẽ sẽ tốt hơn.”
“Hả? Ngươi có ý gì?”
Điền Viễn Trung cười nói: “Nhắc lại cũng rất tình cờ, ngay hôm qua, Điền mỗ vừa nhận được một tin, nghe nói trong Phượng Linh các ở Đông Phong quan sắp bán đấu giá một món thần vật, tên là Phong Ma Vũ.”
Phong Ma Vũ?
Tiết Minh U đứng bật dậy.
Điền Viễn Trung nói: “Nghe nói thứ này có thiên phú phong độn, ta nghĩ nếu có thể đặt nó vào nơi ngộ đạo của Cực Đạo cung, liệu hai bên có kết hợp lại, giúp chúng ta dễ nhòm ngó bí mật cấp cao hơn không?”
“Ngươi muốn Phong Ma Vũ à?” Tiết Minh U cười lạnh.
Cố Phong Hiên nói: “Bây giờ còn chưa tới mức đó, nhưng bất luận Phong Ma Vũ rơi vào tay ai trong số chúng ta, đây cũng là chuyện tốt.”
Điền Viễn Trung tiếp tục nói: “Nếu Tiết sư có hứng thú, hay là hai môn phái chúng ta tới xem thử. Nếu có thể nhận được bảo vật này là tốt nhất, cho dù không nhận được cũng có thể mở mang tầm mắt, bồi dưỡng tình cảm. Dù sao thì... ngày tháng còn dài mà.”
Phía tây Đông Phong quan có một rừng cây.
Nói là rừng cây chứ thực chất chỉ có một thân cây.
Nhưng gốc cây này cực kỳ cao lớn, rễ sâu lá tốt, tán cây kéo dài ngàn mét, phủ vô số chạc cây xuống đất, tạo thành một khu vực như rừng cây.
Đây chính là Vạn Cố liễu.
Vạn Cố liễu là đệ nhất cấm địa ở Đông Phong quan, người ngoài không thể tùy tiện ra vào.
Nhưng khu vực phía ngoài của Vạn Cố liễu có hơn hai trăm tu sĩ trấn thủ, những tu sĩ này được huấn luyện nghiêm chỉnh, còn biết liên thủ chiến đấu, được gọi là Đông Liễu vệ.
Bọn họ cũng là những người duy nhất không thuộc quản lý của Quân Bất Lạc mà trực thuộc quản lý từ Hắc Bạch thần cung.
Đội trưởng của Đông Liễu vệ là Tam Tuyệt Quân Tử - Thường Thư Thành, xếp hạng thứ bốn chín, chức trách là trông coi bảo hộ Vạn Cố liễu.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân