Chương 511: Ngộ đạo 2
Hắn chỉ cho phép những người được Hắc Bạch thần cung phê duyệt đi vào - vì trong nơi ngộ đạo, càng nhiều người càng khó nơi đạo, cho nên xưa nay nơi này chỉ mở cho người có công.
Cứ một ngàn điểm công huân là đổi được tư cách ngộ đạo dưới Vạn Cố liễu ba ngày, có kết quả gì hay không phải xem bản thân.
Công huân của Hắc Bạch thần cung không dễ kiếm, với công lao của Ninh Dạ ở Chấp Tử thành, y cũng chỉ nhận được ba ngàn công huân trong lần đó, tích lũy sau mấy năm, tổng số công huân còn chưa quá năm ngàn.
Từ trước tới giờ Ninh Dạ không dùng tới công huân, đối với y thì bây giờ tài nguyên không quan trọng, quyền lực mới quan trọng, vì vậy y sẽ sử dụng những công huân này vào thời điểm mấu chốt.
Còn bây giờ, y tới đây không tiêu tốn bất cứ công huân nào.
Vì y được Quân Bất Lạc đặc cách cho phép.
Thân là chủ nhân của khu vực phía đông, Quân Bất Lạc là người duy nhất có thể tự do ra vào Vạn Cố liễu mà không cần công huân, nghe nói đại đạo không gian trong Vô Thiên thần độn của hắn đột phá chính là nhờ đó, nhưng chính vì vậy bây giờ vlc không giúp được gì nhiều cho hắn.
Ngoài ra, Quân Bất Lạc còn có thể đặc cách cho phép một số người ra vào vlc, nhưng đều bị giới hạn thời gian.
Lúc này đi tới bên cạnh Vạn Cố liễu, Thường Thư Thành đã xuất hiện.
Thường Thư Thành là một nam tử trung niên rất phong độ, tay cầm một quyển sách, rất có dáng vẻ của người trí thức.
Hắn có thể coi là một trong số ít những người có tính cách không tệ trong Hắc Bạch thần cung, bẩm sinh thích yên tĩnh, không thích náo động, hành xử trầm ổn, chính vị vậy được giao trọng trách trông coi Vạn Cố liễu.
Chắp tay với Ninh Dạ, Thường Thư Thành nói: “Mấy hôm trước mới biết tin Ninh Huyền Sách Sứ đến Đông Phong quan, ta đang nghĩ khi nào Ninh sứ sẽ tới đây xem, không ngờ hôm nay mới được gặp. Ninh sứ cũng thật biết kiềm chế.”
Ninh Dạ đáp lễ: “Bái kiến Tam Tuyệt thượng sư, nghe thượng sư nói vậy, hễ là người của Hắc Bạch thần cung tới Đông Phong quan đều tới đây xem thử?”
Thường Thư Thành vỗ vỗ cuốn sách trong tay, cười khổ nói: “Vạn Cố liễu là nơi ngộ đạo, hễ là người có chí hướng đại đạo, có ai không muốn đến? Khổ nỗi đa số bọn họ không có đủ công huân, ta không thể cho bọn họ vào, bọn họ còn không vui. Cho dù là người có công huân, đến ngày phải rời khỏi là nghĩ trăm phương ngàn kế kéo dài, cũng phải khuyên bảo, họ cũng mang một bụng bực tức. Không được vào thì oán hận ta, được vào rồi vẫn oán hận ta... Nói thật nhé, cái việc khổ sai này đúng là quá dễ đắc tội với người khác.”
Ninh Dạ cười nói: “Nhưng cũng có ích lợi mà.”
Thường Thư Thành cười khổ: “Đương nhiên rồi, thân là người trông coi Vạn Cố liễu, bản thân không bị hạn chế, lúc nào cũng có thể cảm ngộ. Nhưng có duyên là có duyên, vô duyên là vô duyên. Người có duyên thì một ngày là có thu hoạch, kẻ vô duyên thì mất cả trăm năm vẫn chẳng được lợi gì. Thư Thành không được đại đạo ưu ái, tổng coi mười năm vẫn không có thu hoạch gì, đành đứng nhìn từng thiên tài trong thần cung đi vào đây, nhận được lợi ích rất lớn rồi quay về.”
“Nghe ngươi nói như vậy, nhiều người ngộ đạo lắm à?” Ninh Dạ hỏi.
“Cũng không phải là nhiều mà là đạo có chia thành đại đạo và tiểu đạo. Nhưng một người không thể ngộ đạo, nhìn ai đắc đạo mà chẳng thấy khó chịu. Người đi qua đi lại nhiều, chỉ có năm ba người đắc đạo, ngươi cũng cảm thấy rất nhiều.”
Y nói chuyện rất thành thật, Ninh Dạ cũng thấy vui vẻ.
Trong khi nói chuyện, Thường Thư Thành đã cùng Ninh Dạ đi vào khu vực của Vạn Cố liễu.
Vừa bước vào khu vực Vạn Cố liễu, Ninh Dạ đã có cảm giác như mình tiến vào một thế giới hoàn toàn khác.
Cây vẫn là cây đó, đất vẫn là đất kia, người cũng vẫn là người như vậy.
Nhưng trong cảm nhận của Ninh Dạ, tất cả đã thay đổi.
Vốn dĩ Ninh Dạ nhìn thế giới này như ngắm hoa trong sương, hết sức mông lung, nhưng khi đặt mình trong vùng đất của Vạn Cố liễu, y nhìn lại nơi này, cảm thấy như lớp sương mù bị mất đi một tầng, nhìn cái gì cũng thấy có đầu mối để lần theo, có con đường để dựa vào.
“Ồ?” Ninh Dạ ồ lên một tiếng.
“Cảm thấy rồi à?” Thường Thư Thành cười nói: “Đây là hiệu quả của nơi ngộ đạo Vạn Cổ liễu. Nơi quy tụ của thiên địa, vốn cao thâm mạt trắc, nhưng đứng trong nơi này, nó như mất đi một lớp khăn che mặt. Đáng tiếc, có cả ngàn lớp khăn che, bớt có đi một lớp thì chỉ hơi cảm nhận được kỳ ảo, vẫn khó lòng lĩnh ngộ.”
Đúng vậy.
Lãnh địa của Vạn Cố liễu tạo cho Ninh Dạ cảm giác nhận thức rõ rệt hơn về thế giới, chẳng khác nào người cận thị đeo kính mắt. Tuy hiệu quả chỉ có hạn, nhưng đối với nhiều người đã là lợi ích rất lớn.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân