Chương 587: Động thiên 1
Sao cô ta cũng tới đây?
Tần Thì Nguyệt vẫn như trước đây, mái tóc gọn gàng, khí chất kiêu ngạo, nhưng không biết vì sao khi thấy cô, Ninh Dạ chú ý thấy Tần Thì Nguyệt có tâm sự.
Tuy cô tới Thanh Tuyền cốc nhưng ánh mắt lơ đãng, không phải nhìn sơn cốc mà như nhìn một khoảng tống.
Cô ta có tâm sự?
Ninh Dạ ý thức được điểm này.
“Thấy người quen cũ à?” Ánh mắt Trì Vãn Ngưng cũng ngừng lại trên người Tần Thì Nguyệt một chút.
“Chẳng qua ta cảm thấy thế giới này rất nhỏ.” Ninh Dạ thuận miệng dùng ảo thuật che giấu bản thân.
Công Tôn Dạ chỉ vào nam tử trẻ tuổi bên cạnh Tần Thì Nguyệt nói: “Đứng bên cạnh Tần Thì Nguyệt là Ngũ Thiếu Ba, một trong Tứ Tú của Thiên Mã sơn trang.”
Nơi này là địa bàn của Thiên Mã Sơn trang, người của Thiên Mã sơn trang xuất hiện ở đây cũng rất bình thường.
Thiên Mã sơn trang có Tứ Tú, được tôn là nhân vật xuất sắc nhất thế hệ trẻ, Ngũ Thiếu Ba này chính là một trong số đó.
Sau lưng Ngũ Thiếu Ba còn có mười hai tu sĩ, tất cả đều là người cơ bắp, lưng đeo búa lớn, chùy nặng, nhìn như tướng lĩnh sa trường, bên dưới mỗi người còn có một con Huyết Đề thiên mã, thân ngựa có rất nhiều hoa văn xanh lam, trông như từng luồng sét nho nhỏ lấp lóe, chính là Kinh Lôi nổi tiếng nhất Thiên Mã sơn trang.
Huyết Đề thiên mã có rất nhiều chủng loại, trong đó phân chia rất tỉ mỉ, Kinh Lôi là loại nổi tiếng nhất trong số đó, nghe nói do Thiên Mã sơn trang dùng Huyết Đề thiên mã tạp giao với yêu thú sinh thành, bản thân không thể sinh dục, chỉ có thể thu được bằng cách tạp giao, mà kỹ thuật tạp giao bị Thiên Mã sơn trang độc chiếm.
Trong truyền thuyết, Kinh Lôi có thể điều khiển lôi điện, đạp lên hư không, mỗi bước chân đều có lôi điện sinh ra, kết hợp với người cưỡi có thể được lôi điện kinh khủng gia trì, khi thi triển thì uy lực cực kỳ hùng hồn, tốc độ như âm thanh, tiếng vang như điện, hình dánh như rồng, vì vậy còn được gọi là Long Mã, nhưng cách gọi này quá khoa trương, nghi ngờ là tự biên tự diễn.
Thiên Mã sơn trang cũng là một môn phái thuộc hạ của Cực Chiến đạo, đi cùng Tần Thì Nguyệt cũng không có gì là lạ. Nhìn dáng vẻ cúi đầu khom lưng của hắn khi nói chuyện với Tần Thì Nguyệt, có thể thấy cực kỳ nịnh nọt.
Nhưng tâm tư của Tần Thì Nguyệt đang ở nơi khác, rất lạnh nhạt với Ngũ Thiếu Ba.
Ánh mắt Ninh Dạ rơi vào đằng sau Tần Thì Nguyệt.
Đó là một tu sĩ mặc áo nho, tay cầm quạt giấy, phong độ ngời ngời, đứng giữa thế giới đầy kẻ cơ bắp to cao này, hắn và Tần Thì Nguyệt như hạc giữa bầy gà, cực kỳ bắt mắt.
Trong năm ngày chờ đợi, Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng đã đi dạo trong thành thị gần đó, do y quá tuấn tú, lại thêm khí chất cao quý nên không ít người chú ý, thậm chí còn có người thấy y quá đẹp trai nên không ưa, định giáo huấn y, đương nhiên cũng bị Ninh Dạ đánh cho một trận.
Còn người trước mắt, xét theo tướng mạo thì không bằng Ninh Dạ nhưng về khí chất thì không thua gì y, đứng giữa đám người, nơi hắn nhìn tới thì đám to cao tính tình thô lỗ có thích gây sự tới đâu cũng không dám đối diện.
Chuyện này khiến Ninh Dạ hứng thú, hỏi Công Tôn Dạ; “Người kia là ai?”
Công Tôn Dạ liếc mắt sang, cười nói: “Hắn tên là Hạ Văn Thư, tri sự của Trấn Bắc phủ.”
“Hóa ra là Thiểu Bất Tri Sự - Hạ tri sự.” Trì Vãn Ngưng mỉm cười, cô từng nghe danh người này.
Thật ra trong Trấn Bắc phủ, tri sự tương đương với chức vụ tham mưu, chuyên bày mưu tính kế cho vương của họ, chức vụ của Tần Thì Nguyệt cũng là tri sự.
Nhưng làm tri sự trong Cực Chiến đạo đúng là việc khổ sai.
Đám người này đầu đầy cơ bắp với máu thịt, ai nấy luôn nói ít đọc sách, phải tôn trọng người đọc sách, vì vậy muốn nghe thêm ý kiến của người đọc sách, bố trí chức vụ tri sự, chuyên mời người có học vấn bày mưu tính kế giúp họ.
Nhưng mặt khác, nếu những tri sự kia đưa ra ý kiến khiến bọn họ không thích, họ sẽ vỗ bàn chửi: “Rắm chó, tất cả đều là rắm chó, sao phải phiền toái như vậy, cứ giết tới là được.”
Sau đó chịu thiệt thì lại nói: “Hối hận vì không nghe lời tiên sinh.”, coi như bỏ qua.
Có kẻ không biết xấu hổ, thậm chí còn nói ngược lại: “Đều tại ngươi, con mẹ nó chính vì lúc trước ngươi không nói rõ ràng, ngươi nói đơn giản một chút thì ông đây đã nghe rồi.”
Vì vậy, trong các đại vương phủ, chức tri sự chỉ là tấm bảng hiệu, khi dùng tới thì đối xử với ngươi không tệ, khi không cần thì ngươi chỉ là rác rưởi.
Đa số các tri sự đều buồn bã về chủ nhân của mình, nhưng chẳng có cách nào.
Hạ Văn Thư nổi tiếng là do hắn là kẻ duy nhất trong số tất cả các tri sự của Trấn Bắc phủ dám chống đối Từ Liệt - hắn là nghĩa tử của Từ Liệt.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân