Thiên Cơ Điện

Chương 588: Động thiên 2

Chương 588: Động thiên 2
Hạ Văn Thư được Từ Liệt nhận nuôi từ nhỏ, lúc bé nghịch ngợm thường bị Từ Liệt đánh, đánh xong còn phải quỳ xuống xin tha, nói một câu: “Con còn nhỏ không hiểu chuyện, xin nghĩa phụ thứ lỗi.”
Sau này lớn lên tuy đọc được nhiều sách nhưng tính vẫn cứng đầu, thường xuyên chống đối lại Từ Liệt, Từ Liệt vẫn đánh nhưu thường, sau đó liên tục quỳ xuống xin tha: “Tri sự còn nhỏ không hiểu chuyện (Thiếu Bất Tri Sự = còn nhỏ không hiểu chuyện), xin vương thứ lỗi.”
Lâu ngày thành ra cái tên Thiếu Bất Tri Sự - Hà tri sự cũng lan truyền.
Vì vậy, tuy dáng vẻ Hạ Văn Thư hào hoa phong nhã nhưng thực ra là loại cứng đầu. Theo lời của Từ Liệt thì “Đây mới là tác phong mà người trong Cực Chiến đạo chúng ta nên có.”
Quả có phong cách trâu bò, người đọc sách không thay đổi được ông đây, ông đây thay đổi người đọc sách.
Mấy năm không gặp, không ngờ Tần Thì Nguyệt đã trở thành Vạn Pháp, ngoài ra Hạ Văn Thư và Ngũ Thiếu Ba cũng là Vạn Pháp, tu vi cũng không thấp.
Hai vị tri sự của Trấn Bắc phủ dắt tay nhau tới đây, quả thật hiếm thấy, không biết có phải ý của Từ Liệt không.
Lúc này, thấy thời gian đã sắp tới, chỉ thấy phía xa trên Vân Thủy hà có ảo ảnh vân long nhưu ẩn như hiện, tiếp theo dị tượng trên bầu trời là một làn nước bay lên, như thác nước chảy ngược, lượn thẳng tới bầu trời, hóa thành hạt mưa nhưng không rơi xuống mà tạo thành mây khói lan ra xung quanh, hóa thành mây mù lượn lờ trên bầu trời, bao phủ toàn bộ ngọn núi.
Ánh mặt trời chiếu qua mây mù, tỏa ra sắc thái mê ly, khiến mọi người lấp lánh trong ánh sáng.
Sau đó chỉ thấy trong Thanh Tuyền cốc cũng có một ảo cảnh phản chiếu lại,của ứ như có một hoa viên quay ngược giữa không trung, kết hợp với sơn cốc là thành một trên một dưới, hình thành thế đối lập.
Thanh Tuyền cốc vốn vẫn mở, nhưng sau khi tiến vào chỉ thấy phong cảnh bình thường, không có thu hoạch.
Nhưng lúc này, cảnh tượng rồng hút nước xuất hiện, không ngờ Thanh Tuyền cốc lại có biến hóa, dường như trong sơn cốc có hai thế giới cùng tồn tại, một thực một hư, hư hư thực thực khó lòng phân biệt.
Rất nhiều tu sĩ thấy cảnh tượng này, quát lên một tiếng, lao vào trong sơn cốc.
Nhưng vào cốc rồi lại phát hiện cốc vẫn là cốc đó, cảnh vẫn là cảnh xưa, mình vẫn ở trong sơn cốc bình thường như trước, không hề bước vào vườn hoa tươi đẹp như ảo cảnh bên trên.
Thế này là sao?
Chẳng lẽ chỉ là ảo ảnh?
Mọi người kinh ngạc.
Ngẩng đầu nhìn lại, thấy ảo cảnh trên không trung lại xuất hiện bóng người.
Có người!
Có người vào được khu vườn kia.
Nhưng sao ta không vào được?
Đám tu sĩ còn đang kinh ngạc, có người còn bay lên không trung, nhưng cho dù bay ra sao thì ảo cảnh kia chỉ như không khí mênh mông, như trăng trong nước, như hoa trong gương, nhìn thấy nhưng không thể chạm vào chứ đừng nói tới chuyện đi vào trong.
Thấy tình hình như vậy, Ninh Dạ cũng khá kinh ngac: “Còn có động thiên khác cơ à, được lắm, một động thiên phủ địa. Xem ra chuyến đi lần này không phải về tay không rồi.”
Thư Vô Ninh bèn nói: “Hình như nơi đó ở một không gian khác, phải làm sao mới vào được?”
Ninh Dạ cười nói: “Mở không gian khác thì yêu cầu quá cao, động thiên trước mặt còn chưa tới bước đó, chẳng qua là một chướng nhãn pháp nho nhỏ mà thôi.”
Công Tôn Dạ cũng mỉm cười: “Động thiên, động thiên. Nhất động nhất thiên địa, sao phải chấp nhất vào cảnh tượng trước mắt.”
Nói xong đã cuốn một làn sương, quấn lấy mọi người, chui vào một lỗ nhỏ không đáng chú ý ở cửa Thanh Tuyền cốc. Một khắc sau sáu người đã xuất hiện trong một vùng thiên địa rực rỡ.
Đây là một thế giới động thiên với hoa thơm chim hót, linh khí dồi dào.
Dõi mắt nhìn quanh là trăm hoa đua nở.
Nhưng nếu ngươi nghĩ rằng những thứ này là kỳ hoa dị thảo, vậy thì sai mười phần.
Trì Vãn Ngưng đi tới trước một đóa hoa tươi đang nở rộ, quan sát một chút rồi lắc đầu nói: “Chỉ là hoa cỏ bình thường, có một chút linh khí nhưng không phải linh thực.”
Linh thực chân chí không chỉ sinh trưởng trong hoàn cảnh dồi dào linh khí, còn cần đặc tính bản thân phối hợp.
Tuy hoàn cảnh của nơi này không tệ, nhưng thực vật rất bình thường.
Chúng không phải linh thực mà chỉ là cỏ dại.
Nhưng nếu nói không có linh thực, vậy thì chưa chắc.
Tân Tiểu Diệp đứng trước một cây hoa diên vĩ, quan sát cẩn thận: “Trên cây hoa diên vĩ này có Ký Sinh linh mộc, nhưng đã bị lấy đi.”
Ký sinh linh mộc là một loại linh thực ký sinh hiếm thấy, có thể bám vào những thực vật có linh tính khác, hấp thu linh khí, chúng là tài liệu hảo hạng để chế tạo đan được loại cố bản bồi nguyên.
“Nơi này cũng vậy.” Thư Vô Ninh bên cạnh cũng nói.
Mọi người nhanh chóng phát hiện, biển hoa này có nhiều dấu vết Ký Sinh linh mộc, nhưng đều đã bị lấy đi.
“Ha ha.” Ninh Dạ vui vẻ.
Không cần hỏi, đây là do Công Tôn Điệp.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất