Thiên Cơ Điện

Chương 636: Ngươi lừa ta gạt

Chương 636: Ngươi lừa ta gạt
"Cùng lúc, cấm chế thủ hộ trong Trung Ương vương phủ cũng tự động kích hoạt, đã hình thành một tấm màn nước ngăn cản búa này.
Nhìn thì lực lượng ngang nhau thế nhưng một khắc sau cấm chế bảo vệ trong Trung Ương vương phủ đã bị nhát búa này bổ ra.
Vài người bay từ trong vương phu lên, quát lớn: “Là ai? Dám tới Trung Ương vương phủ khiêu khích?”
Hai người dẫn đầu chính là lưỡng đại Tu La trong Cực Chiến đạo.
“Chỉ có hai tên thôi à?” Từ Liệt không thèm quan tâm nói: “Thiên Quân, ngươi chơi với bọn chúng một chút, nhưng đừng để lộ thân phận.”
Đồ Thiên Quân gật đầu một cái: “Đã hiểu.”
Muốn đánh bại hai Tu La thì rất dễ dàng, nhưng còn muốn không để lộ thân phận thì đúng là làm khó hắn.
Cũng may dù sao hắn cũng là cường giả cảnh giới Vô Cấu, cho dù thần thông có yếu mấy cũng có cách. Thời khắc này hắn quát lên một tiếng, một cơn sóng tiên pháp đã trút về phía đối diện.
Hắn không giỏi về ảo thuật, không thể dùng ảo thuật che giấu kẻ địch cho nên thẳng thắn cuốn lên bão cát đầy trời, pháp lực như cơn thủy triều, dùng khí thế hùng hồn che giấu bản thân.
Đồng thời Từ Liệt đã nói với Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng: “Các ngươi đi theo ta.”
Tiện tay dùng thủ đoạn ẩn nấp, che giấu hai người rồi bay xuống dưới.
Nhưng thủ đoạn ẩn nấp của hắn còn không bằng Ninh Dạ, vừa xuống dưới, còn chưa vào phủ đã bị phát hiện, tiếng báo động tứ phía, từng pháp thuật tra xét đã được tung ra ngoài.
Từ Liệt không thèm che giấu nữa, thẳng thắn hừ khẽ một tiếng.
Theo tiếng hừ này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, tất cả mọi thủ đoạn thần thức đều trở thành vô dụng.
Từ Liệt nói: “Quá đơn giản.”
Đối với hắn thì lực lượng là cách tốt nhất để giải quyết tất cả mọi vấn đề, cho dù là ngụy trang lẻn vào cũng vậy.
Nhưng ngươi thật sự cảm thấy làm vậy có thể lừa được Việt Trọng Sơn à?
Ninh Dạ cũng bó tay.
Từ Liệt giở thủ đoạn trước mặt y, cảm giác chẳng khác nào y bày cơ bắp trước mặt Từ Liệt, đều là múa rìu qua mắt thợ, nhưng y lại không tiện nói, chỉ có thể lặng lẽ quan sát.
Lúc này ba người đã vào trong Chiến Vương phủ, trên bầu trời vẫn còn tiếng giao chiến ầm ầm, Từ Liệt đã hạ xuống một vườn hoa của Trung Ương vương phủ ở gần đó.
Hắn nhìn xung quanh rồi tự hỏi: “Chắc là chỗ này.”
Trì Vãn Ngưng bắt đầu giả ngu: “Vương thượng đang tìm gì thế? Lần này chúng ta tới đây không phải để dụ địch, sáng tạo cơ hội cho Đông sứ à?”
Từ Liệt trả lời: “Vấn đề là Việt Trọng Sơn không ở đây, đã thế sao lại vào kho báu mà quay về tay không được? Tốt xấu gì cũng phải lấy được cái gì đó chứ... Ừm, chính là đây!”
Trong khi đang nói thần thức của hắn đã khóa chặt một mục tiêu.
Hắn không nhiều lời, giơ tay đấm thẳng ra.
Quyền này đánh lên mặt đất không tạo ra động tĩnh gì, nhưng một lát sau chỉ thấy mặt đất rung động, không ngờ bên dưới lại trồi lên một gian mật thất.
“Ha ha, kho bảo vật của Việt Trọng Sơn, lần này lão phu không khách khí nữa.” Từ Liệt nói xong lại rút một thanh kiếm ra, chém một kiếm về phía mật thất kia.
Nhưng ngay khi hắn xuất thủ, một quầng sáng lóe lên trong mật thất, chém về phía Từ Liệt: “Ai dám...”
Ầm!
Nhát kiếm của Từ Liệt đã phá vỡ hào quang đó, hóa giải công kích của đối phương thành vô hình.
“Cảnh giới Vô Cấu?” Hiển nhiên đối phương rất kinh ngạc.
Nhát kiếm này của Từ Liệt rất có chừng mực, vừa vặn là biểu hiện của Trì Vãn Ngưng khi dốc toàn lực thi triển Phong Vũ Tiêu Tương kiếm, theo hắn thấy kế hoạch của mình đúng là không có kẽ hở nào cả.
Nhưng theo Ninh Dạ, kế hoạch của huynh đệ nhà ngươi đúng là quá cẩu thả.
Chưa nói tới những thứ khác, ngươi và Đồ Thiên Quân ra tay bắt chước pháp thuật của chúng ta ngay trước mặt chúng ta, chẳng lẽ coi chúng ta là người mù hay thằng ngu à?
Cho dù không dùng Vấn Thiên thuật, cho dù lúc đó bị ngươi che giấu, bây giờ cũng có thể nhìn ra.
Vì vậy Ninh Dạ cảm thấy mình nên tỏ thái độ.
Y và Trì Vãn Ngưng liếc mắt nhìn nhau một cái rồi nói: “Vương thượng làm vậy là có ý gì?”
Vừa nói vừa lui về phía sau.
Từ Liệt cười ha hả, trực tiếp dùng tiếng cười che giấu âm thanh của Ninh Dạ, nhưng lại giống hệt những lần hành động trước của Ninh Dạ. Chẳng qua khi đó tu vi của Ninh Dạ còn thấp, những thủ đoạn khác không có tác dụng, còn Từ Liệt lại là coi thường những thủ đoạn khác, có thể giải quyết bằng bạo lực thì giải quyết luôn bằng bạo lực.
Sau khi che giấu tiếng nói của Ninh Dạ, Từ Liệt trực tiếp ném một vật ra, mây mù lập tức nổi lên, bao phủ toàn bộ Chiến Vương phủ.
Còn có một luồng uy áp cường đại ép xuống, khiến Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng không thể trốn thoát.
Ninh Dạ kinh hãi hét lên: “Vương thượng!”
Từ Liệt: “Ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau hợp sức với ta đánh mở kho bảo vật này!”
Không ngờ lại là âm thanh của Trì Vãn Ngưng.
"~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 3: Ta là cánh hồng cô độc giữa thiên địa

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất